Huyền Tiên bước lại vỗ vào vai Tịnh mấy cái, bà ta cảm thấy từ tay cô một luông hơi ấm chan hòa truyền vô người mình, rồi bổng nhiên Tịnh thấy bụng co thắt và bà ấy lập tức nôn ói. Ói xong, cảm thấy người mình nhẹ nhõm vô cùng. Huyền Tiên cất tiếng
- Chị thấy người mình sao rồi?
Ngước lên nhìn Huyền Tiên, Tịnh nở nụ cười, lúc này nụ cười không còn mang theo vẻ âm tà như hồi đầu mới gặp nữa
- Cảm ơn em, chị thấy nhẹ người rồi, chuyện hồi nãy rất xin lổi em
Huyền Tiên chỉ cười nhẹ, lắc đầu lên tiếng
- Dạ không có gì đâu, hồi nãy bị say xe nên người hơi mệt, chị có chổ nào nằm ngã lưng được không, cho em nghỉ một chút nha
- À xin lỗi, chị vô ý quá, em đi vô đây.
Nói xong, Tịnh đi trước dẫn đường, hai người băng qua khỏi dãy hành lang đi tới căn phòng cuối dãy nhà, Tịnh mở cửa rồi nói
- Em đem đồ vô trong này, tối nay ngủ ở đây nha, chị thì ở phòng đầu tiên, còn thằng Chánh ở phòng xéo bên kia
Huyền Tiên cảm ơn và đẩy cửa bước vô, từ trong căn phòng toát ra một luồng khí âm hàng, tuy không nhiều như trên chánh điện nhưng cũng khiến cho cô chẳng dễ chịu chút nào. Nhưng do quá mõi mệt sau chuyến đi, chỉ kịp rửa qua mặt rồi cứ để vậy té lăng xuống giường tính ngủ, trước khi ngủ cô nhờ chư vị phộ pháp thủ hộ để tránh các vong hồn trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-truyen-thua/2775419/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.