Ngừng một chút Huyền Tiên nói tiếp
- Ngươi khi sống cũng như lúc chết đã làm không ít chuyện sai trái, lẽ ra phải chịu phạt thêm hai mươi năm trong đau khổ nữa mới được về địa ngục để xét xử, nhưng nay thấy ngươi đã thật tâm hối cải, biêt nhận sai và chịu gánh vác trách nhiệm, biết yêu thương kẻ khác. Do đó, ta sẽ phá lệ, xin với chư vị cho ngươi giảm bớt hai mươi năm chịu khổ trên trần gian, nhưng ngươi phải về địa phủ để nhận xét xử.
Tên quỷ nam nghe vậy thì mừng rỡ, lạy Huyền Tiên ba lạy rồi thưa
- Được tiên cô ban ơn không giết, lại cho con không phải chịu khổ thêm hai mươi năm ở trần gian, ơn này nếu có kiếp sau con xin báo đáp
Huyền Tiên cũng không nói thêm, cô nhắm măt lại niệm chú, chỉ chút sau mở mắt ra nhìn phía sau tên quỷ nam đang quỳ trên đất, một vầng ánh sáng trắng lóe lên, từ trong ánh sáng đó hai vị sứ giả bước ra. Huyền Tiên miễm cười chào họ, hai người họ cũng đáp lễ rồi dẫn theo tên quỷ nam mập mạp bước vô vùng ánh sáng, khi cả ba vừa khuất dạng thì vùng ánh sáng nọ cũng biến mất, trả lại cho gian nhà cái không khí mát mẻ của buổi chiều về.
Giải quyết xong mọi việc, Huyền Tiên mới nhớ ra Trịnh Chánh, quay người tìm thì không thấy ông ta đâu nữa, cái pháp đàn lúc nãy cũng chỉ còn mỗi cái bàn không với mấy cây nhang nằm lăng lóc trên bàn, chiếc lư nhỏ cùng sấp bùa có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-truyen-thua/2775402/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.