Long lần nữa thận trọng đẩy cánh cửa, nhưng lần này không có gì bất thường xảy ra, có chăng cánh cửa này lâu ngày không được xử dụng nên đẩy khá nặng và nó tạo lên âm thanh K..ê…t…ẹt…. khá lớn. Long bước vô trong, không còn mùi ẩm mốc và vẻ hoang tàn giông bên ngoài nữa, bên trong sạch sẽ và sáng sủa hơn, có điều trong này thoang thoảng có mùi gì đó nghe hăng hắc khá khó chịu, hơn nữa không khí dường như rất ngột ngạt, làm cho khí huyết lưu thông cũng muốn vì vậy mà trì trệ lại.
Nhìn quanh một vòng trước khi quẹo qua bên trái, không biết có phải do nghĩ nhiều quá không, mà chợt trong đầu Long thoáng nghĩ nơi này có nét gì đó giống với khu nhà nghỉ dạo nọ. Nhưng ý nghĩ đó cũng chỉ thoáng qua rồi thôi, tiếp tục đi tới phía trước thì nhìn thấy phía trước có hai người đang đứng, nói đúng hơn là một người đang đứng dưới đất, một người hình như đang bị treo bằng dây hay lưới gì đó cách mặt đất chừng một thước. Thấy quái lạ, Long liền lên tiếng gọi
- Quỳnh Ngọc, có phải em không?
Người đứng dưới đất chỉ trả lời, chứ không quay người lại.
- Em chứ ai, anh tới đây đi
Long vừa bước tới vừa miên mang suy nghĩ, không biết Quỳnh Ngọc bày trò gì, mà chọn ở cái nơi thấy ớn như vầy, hơn nữa người kia là ai mà giống như đang bị treo lên vậy. Dù cố gắn nhìn cho kỹ, có điều không thể thấy rõ, bởi phía sau lưng hai người đó là cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-truyen-thua/2775398/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.