Nó cứ bám theo đòi mạng Nhứt, ngày hôm qua có ông chú trong xóm tới chơi, thấy tình trạng anh ta như vậy, ông ấy khuyên
- Cô mười với cháu đây muốn cho thằng Nhứt hết bịnh, chỉ có nước về An Giang nhờ vợ chồng thầy sáu Nghĩa trị dùm thì may ra hết bịnh”.
Kể tới đó, anh ta thở ra nói thêm
- Theo lời chỉ dẫn của ông chú, sáng hôm nay anh lập tức khăn gói đi liền, thứ nhất vì lo cho bạn, thứ hai cũng sợ rằng kế tiếp nói không chừng sẽ tới lượt mình gặp chuyện không hay.
Nghe kể tới đây, hai Ngọc đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, không hiểu sao cô cũng chợt nghĩ tới bà Lan vợ ông hai Sơn ở Long An, đã chết cách đây được mấy ngày. Khi đó mụ ta có nét mặt tương tự như những gì chàng thanh niên vừa diễn tả, và hình như là bà ấy cũng có lời nguyền rủa là có làm ma cũng sẽ không tha thứ. Nhưng làm sao mà lại có chuyện trùng hợp như vậy được.
Suy nghĩ trầm ngâm một hồi thì xe cũng đã dừng lại bên lề đường, để cho hành khách được nghỉ ngơi. Hai Ngọc, chợt quay qua nói với chàng thanh niên ngồi bên cạnh
- À, nói chuyện nãy giờ, em vẫn chưa biết tên anh?
Anh changd nọ, cũng vỗ lên đầu mình, cười nói
- Í trời, nãy giờ lo kể chuyện anh cũng quên giới thiệu tên, anh tên là Lê Chiếu.
Hai Ngọc cũng thấy vui vẻ bởi người tên Lê Chiếu không chỉ nói chuyện lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-truyen-thua/2775327/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.