Hả...?
Hoàng cũng khựng lại trước câu hỏi vừa thốt ra từ miệng của Đăng. Nói thế nào cho thằng bé không kì thị mình nhỉ?
“Anh... Thực ra anh cũng có một chút mắt âm dương giống mày.”
“Một chút?”
Đăng nhíu mày lại nhìn Hoàng. Chút là chút thế nào? Thấy thì nói thấy không thấy thì bảo không thấy.
Hoàng nhìn điệu bộ này của Đăng liền sởn da gà. Ủa gì nhỉ? Quen thế? Cái điệu bộ hỏi không được người ta thì lườm nguýt này giống ai? Trông muốn sút cho phát.
“Chậc, ừ thì... Anh lúc thấy lúc không, mày đã hài lòng chưa?”
“Anh giống như người có thể nhìn thấy ma lắm đâu nhỉ?”
“Nhìn mặt tao không uy tín hả?”
Hoàng tắc ngơ tự đưa tay chỉ vào mặt mình rồi gãi gãi đầu, cái thằng này đúng là biết cách làm người khác hoang mang.
Cùng lúc ấy từ phía bếp, bà Châu nghe thấy tiếng nói chuyện lao xao phía trên nhà, biết là hai đứa đã dậy, liền gọi Hoàng cùng Đăng xuống bếp.
“Hai đứa xuống đây.”
Hoàng nghe vậy vội bước xuống bếp tìm mẹ.
“Sao thế ạ?”
“Không sao cả, mẹ nấu ít cháo cho em, con kêu em lên phòng rửa mặt đi rồi hai anh em xuống đây ăn cho nóng bụng.”
“Vâng mẹ, để con bảo nó.”
“Thôi bác ạ, cháu về đây, không bố mẹ cháu lại lo.”
Đăng nghe vậy thì xua tay chối lấy chối để, bà Châu biết ý thằng bé ngại thì cười hiền.
“Con nhìn ra đường xem ngoài trời đã sáng chưa? Lâu lắm rồi không thấy Đăng sang chơi với anh Hoàng, cứ ăn xong đã, ngồi nói chuyện một lát, có gì chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671216/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.