"Sao cậu lại ngồi đây vậy?"
Gã ta mở to mắt lên cười với một dáng bộ đầy bất ngờ.
Sao anh lại ở đây mới đúng, ban chuyên án kia thiếu người à?
"À, ừm, tôi cũng..."
"Đừng có nói là... Cậu lại là nhân chứng của vụ án này?"
"Không sai."
Cậu gật đầu dứt khoát. Sao? Hắn ta lại đang nghĩ chỗ nào có vụ án cậu cũng có dấu răng chứ gì?
"Thật bất ngờ đấy, đúng là có duyên."
Hắn ta tiến tới bắt tay cậu, rồi mang sổ sách đem lên bàn, bản thân cũng vừa vặn ngồi xuống.
Bàn tay hắn chai sạm nhiều, đen rám, trái ngược hẳn với tay của Hoàng, tay của một công tử bột chính hiệu.
"Ông Tuấn sao rồi?"
"Ai cơ? À, nghi phạm sao?"
Tùng uống một ngụm nước rồi nhìn Hoàng.
"Ông ta bây giờ thần trí không ổn, đang được các đồng chí nhốt vào phòng tạm giam đằng kia, khi tỉnh thì trầm tư suy nghĩ, khi thì như bệnh nhân lên cơn, liên tục kêu gào trả ông ta cái gì Sen Sen ấy, chợp mắt chắc gặp ác mộng, có lẽ bị nạn nhân nhập mộng về báo thù chăng?"
"Báo thù? Chắc không, nạn nhân đi đầu thai rồi. À, còn cái xác của Hoa..."
"Xác cô gái trẻ ấy đã được bên khám nghiệm tử thi tới từ sáng sớm để kiểm tra sau đấy bàn giao cho người nhà rồi. Có một cô gái khác trạc tuổi nạn nhân tự nhận đó là mẹ của mình và có hành động chống người thi hành công vụ. Chúng tôi cũng đã mang cô ấy tới đây, phát hiện cô ta cùng nghi phạm là cha con ruột..."
"Cho nên?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671199/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.