Hoàng cất điện thoại sang một bên, lau lau trán, vứt con bù nhìn kia sang một bên, trong người ngập tràn lo lắng, đi đi lại lại quanh phòng nghỉ miệng liên tục lẩm bẩm.
"Giao Linh, có lỗi với em quá. Có phải em đã chịu đựng khổ sở suốt thời gian qua hay không?"
"Em giờ ra sao rồi? Hồn bay phách tán chưa? Có còn lành lặn không vậy?"
Cậu cắn cắn môi, lại nhớ đến lần cuối khi gọi linh hồn Giao Linh về nhà, đáng lí hôm đấy không nên đưa Giao Linh đi ra ngoài lấy le với đám bạn.
Là lỗi của cậu.
Chết tiệt.
Hoàng ngồi xuống giường, gục mặt xuống ôm đầu, trong lòng vừa bực tức mình lại vừa có lỗi với Giao Linh.
Trong lúc ấy, chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, cậu ngẩng đầu lên uể oải.
"Ai vậy ạ? Vào đi."
"Em Ngọc đây ạ. Em không vào đâu, thầy gọi anh sang phòng thầy đấy."
"À ừ. Giờ anh ra ngay."
Đoán chắc cái Ngọc đã đi rồi, cậu lững thững mở cửa bước sang phòng kế bên. Con bé không vào có lẽ do mẹ đã dặn trước, nam nữ thụ thụ bất thân, kiểu kiểu thế. Dạo nay rất biết giữ ý, chắc mợ Liên răn đe điều gì rồi.
"Con vào được không ạ?"
"Được. Cửa mở đấy, vào đi."
Lão Long từ trong phòng nói vọng ra. Cậu mở cửa bước vào thì đạp vào mặt cậu một cảnh tượng choáng ngợp.
Trên bàn là la liệt là quần áo phấn son, váy vóc, ba bốn tấc lụa đẹp, gương soi, tiền vàng.
Nhưng tất cả đều là đồ mã.
"Cái này... Làm cho bác Sen ạ?"
"Đúng rồi."
Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671187/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.