“Wow, tôi có nên cảm thấy mình đang bị xâm hại đời sống riêng tư không nhỉ? Cao Tuệ Mẫn, làm sao cô biết tôi ở đâu?”
Hoàng nhíu mày lại hỏi Cao Tuệ Mẫn nhưng trong lòng thì thừa biết trình độ hơn quỷ của nàng ta ghê gớm đến mức nào.
“Đồ điên.”
Cao Tuệ Mẫn hừ một tiếng rồi không nói không rằng, cứ thế bỏ đi một mạch ra khỏi khuôn viên hai người đang đứng. Hoàng ngờ ngợ nhìn bóng lưng phía sau, cười ngu một cái.
“Giờ là người bình thường nên đi đứng cũng phải bình thường thế này nhỉ, nhưng mà tôi thích phong thái này hơn là cái phất tay áo rồi biến mất một cách ảo diệu kia của cô hơn. Thật sự, nó mang lại cho tôi cảm giác cô là tiên tử trên trời ấy, còn tôi…”
Thì không thể với tới cô được.
Hoàng nói nửa lời trước, nửa lời sau nuốt vào trong lòng, thở dài rồi lại thở dài, bản thân quay người rời khỏi khuôn viên nhà trường, một mình lén chui vào lớp học.
“Á à thằng kia, mày còn mặt mũi nào để quay về nhìn mặt anh em nữa không?”
“Gì cơ?”
“Đừng có giả điếc, bỏ mặc bọn tao để ở lại một mình với người đẹp kia, mày còn chối?”
“Điên. Tao vòng qua khu ký túc nhìn lại phòng cũ xem thế nào thôi.”
Hoàng quyết tâm một mình chối đây đẩy cái lũ chim lợn kia.
“Ký tức à? Ơ này, nhắc mới nhớ, thằng Nam nó bỏ học cũng non nửa năm rồi, tao vẫn không thể liên lạc với nó, từ ngày mày chuyển đi nó cũng bỏ học về quê luôn, mày cùng phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671168/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.