“Hoàng, tôi nói cho cậu biết, hôm nào ba người phải về nhà tôi ăn cơm.”
Vương đầu đất nhìn Hàng cười hề hề, không biết rằng cậu ta vừa cứu nguy cho một tình thế khó xử của Hoàng.
“Gọi món xong hết rồi à?”
“Ừm.”
Mai gật gật đầu, tay xếp lại đũa cho mọi người.
“Nào Vương, cậu ăn cái này đi.”
Hoàng gắp một miếng cho Vương, coi như trả công cho lúc nãy, Vương ái ngại gãi đầu, không thể tin được, Hoàng ơi ở đây có tận hai cô gái sao mày lại gắp đồ cho tao?
Tên Vương đầu đất thở dài, cậu không thể như Hoàng được, liền vội vã gắp vào bát Nhung.
“Em, em ăn đi.”
“Dạ.”
Nhung cười ngượng ngùng, Mai nhìn thấy một màn này càng thêm tin tưởng về giác quan của mình, cười tủm tỉm, Hoàng đá chân nhìn Mai, cô giật mình ngẩng lên.
“Cái gì?” - Mai nói nhỏ bằng khẩu hình, cũng may Hoàng đọc được.
“Cười gì thế?”
“Cười gì kệ mẹ tao.”
Mai nói xong nguýt một cái rồi cúi mặt xuống ăn, Hoàng thấy vô cùng tội lỗi, vẫn còn tức à?
Cuối cùng bữa ăn kết thúc, bốn người mở cửa ra khỏi quán, Vương đầu đất xung phong dẫn Nhung về nhà vì tiện đường, Mai vội vã đẩy Nhung cho cậu ta rồi chào tạm biệt hai người họ. Vương đầu đất – với điệu gãi đầu và cười ngây quen thuộc vui ra mặt đi cùng hàng với Nhung, ngược hướng hai người kia.
“Này Mai, hôm nay Vương đầu đất bị làm sao vậy? Cứ cười từ lúc ăn tới tận bây giờ?”
“Đấy là mày không biết thế nào gọi là đi cạnh người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671166/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.