Hoàng biết Mai đang nghĩ gì.
Nhưng nguyên tắc và nghĩa vụ phải đặt lên hàng đầu.
Cậu nhìn Mai rồi lắc đầu, người làm việc cảm tính như cô, bồng bột sẽ dễ sinh ra nhiều sai lầm. Huống hồ gì, siêu thoát cho nó được ngày nào hay ngày ấy, nếu để càng lâu tội càng nặng.
Cũng chỉ vì muốn nghĩ cho thằng bé thôi mà?
Hoàng đứng dậy, thay cho Nhung cầm bát gạo kia, vãi đến chỗ bọn trẻ.
Vãi gạo xong xuôi, cậu ngồi xuống, bắt đầu đọc kinh cầu siêu.
Tiếng mõ vang lên một cách đều đặt và nhỏ nhất có thể, Hoàng cố gắng mỗi một hồi gõ, lại có vài đứa trẻ biến mất. Những đứa xung quanh phát hiện bạn mình không còn ở cạnh, vô cùng hoảng sợ, nhưng nó cố tình chạy đi, lại bị tan biến giữa hư không.
Thằng bé thấy một phen này, không khỏi đau lòng. Từ lúc gõ những hồi đầu tiên, nó đã có dấu hiệu suy giảm tu vi.
Tất nhiên nó không thoát khỏi sợ hãi.
Thằng bé biết trước kết cục, có lẽ nó thấy hành động của Hoàng như một dấu hiệu của sự dứt khoát đối với nó trong chuyện này, liền cầm lấy tay Nhung.
"Mẹ ơi..."
"Ơi con? Con sao thế? Con... Con có ổn không?"
Nó không trả lời câu hỏi kia, đôi môi vẫn mấp máy.
"Mẹ ơi... Mẹ..."
"Con... Con sao..."
"Mẹ ơi... Oà oàaaaa..."
Thằng bé khóc tức tưởi trước mặt Nhung, điều nó không bao giờ làm vậy...
Mẹ nó đáp lại lời nó rồi kìa, mẹ ơi rồi, mẹ nhận ra nó rồi. Điều nó chờ đợi bấy lâu nay...
Nhung luống cuống, cô lấy tay tính lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671157/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.