"Không... Không có gì."
"Nói dối. Thái độ mày có vấn đề."
Mai bỗng nhiên gắt lên làm Nhung giật mình, chính cô cũng không hiểu tại làm sao cảm xúc của mình lại như vậy.
"Gì... Gì vậy chị?"
Nhung biết tính Mai hay giận cái vô cớ tính tìm cách an ủi, cô cầm tay chị dẫn vào bên trong thì thấy Hoàng chuẩn bị xong những bộ quần áo cùng đồ chơi trẻ em bằng giấy.
Xung quanh đây có trẻ con chết oan sao nhỉ?
"Em không thấy lạ sao Nhung? Đồ cúng trước mắt em toàn là đồ của trẻ con."
"Ừm... Vâng, sao lại thế ạ?"
Mai không nói nữa mà quay lại nhìn Hoàng ép cậu phải nói ra. Hoàng cười cười.
"Không có gì, xung quanh đây có vong nhi không được siêu thoát, anh tính cầu siêu cho nó luôn, một công đôi việc."
Nghe thấy vậy, lông mày Mai nhíu lại, cô có thể đoán ra được tình hình từ câu nói lỡ miệng trấn an kia của Hoàng.
"Mày định siêu thoát thằng bé???"
"Hả?"
"Phải không? Thằng bé và bạn của nó?"
Hoàng đờ người ra biết mình nhỡ lời, Nhung không hiểu chuyện gì cả liền hỏi chị mình.
"Sao vậy chị? Thằng bé nào?"
"Không."
"Chị nói em nghe đi."
Nhung liên tục day hai tay Mai đầy kích động, thời gian gần đây cô luôn cảm nhận được có vong hồn nào đi theo mình mà. Vong hồn này là một đứa bé sao? Không có lí nào một thứ đáng sợ như cái bóng đen kia năm lần bảy lượt muốn hại chết cô, cô lại có thể bình an sống được cho tới ngày hôm nay.
Mai lắc đầu, trong thâm tâm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671147/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.