"Anh xin lỗi mình. Anh biết rồi. Mai anh cùng mình đi mời thầu về lập đàn siêu thoát nhé."
"Tránh ra."
Bà Hương cáu gắt đẩy chồng ra ngoài.
Phía ngoài dãy trọ, Hoàng cũng vừa tới phòng Nhung.
"Anh Hoàng để túi đấy lát em đưa vào. Anh uống nước đi."
"Cảm ơn Nhung nhé."
"Anh ăn trưa chưa?"
"Anh ăn rồi."
Hoàng gật đầu với Nhung, đem túi đồ vào trong nhà, đồng hồ mới chỉ 11h40p.
"Các bạn em đi hết cả rồi chứ?"
"Vâng anh. Anh đợi em ra ngoài nghe điện thoại."
Nhung cùng lúc có điện thoại kêu liên tục khiến cô phải ra ngoài.
Hoàng ngồi xuống ghế, vẫy vẫy thằng bé đang ngồi thùi lùi một góc xó nhà kia lại.
"Vẫy cái gì? Tôi không lại đâu."
"Không lại thì thôi."
Hoàng phì cười.
Thằng bé lúc này chỉ sụt sùi chứ không khóc lóc như hồi nãy nữa, càng nghĩ Hoàng càng giật mình và khó hiểu. Làm sao có thể chứ...
Thôi không suy nghĩ nữa...
"Em mau vào đây cho anh."
Hoàng lôi ra một tấm phì vàng, vẫy thằng bé thêm lần nữa.
"Vào đấy để làm gì?"
"Bây giờ anh thanh trừng âm khí, em muốn anh thanh trừng luôn em?"
"Không muốn."
Thằng bé nghe tới thanh trừng oán khí, nó nhảy dựng lên lại chỗ Hoàng, ngoan ngoãn thu hồn phách của mình nằm gọn lỏn bên trong đó.
Thực ra không phải thanh trừng âm khí, gọi oán khí thì thích hợp hơn, nhưng vì thằng bé này nó vốn nghĩ nó hướng thiện, lí do nó ở lại đây lại do oán khí nó quá nhiều, đến nó còn không cả biết được, sợ bảo nó thanh trừng oán khí, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671141/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.