Nhưng Nhung có phải là mẹ của thằng bé hay không không phải không có khả năng.
Thứ nhất, Nhung hợp mệnh mẹ của thằng bé.
Thứ hai, Nhung có khuôn mặt mà theo như nó miêu tả thì chính xác gần như 90% giống khuôn mặt mẹ của nó.
Hơn bốn mươi năm về trước thì không phải không có khả năng Nhung đầu thai.
Chuyện này Hoàng không dám khẳng định. Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được, tốt nhất không nên nói trước điều gì. Vả lại chuyện này cũng tốt cho Nhung, vì được thằng bé đi theo để bảo vệ. Nhung là người khá yếu bóng vía nên chuyện bị ma quỷ tới phá quấy trêu chọc là bình thường.
Thằng bé không những không giận mẹ mình, mà nó còn yêu thương mẹ nó thế kia, thực càng nhìn càng thương.
"Mẹ em không cần em, bỏ em đi mà em không giận mẹ em à?"
Hoàng đánh liều hỏi nó một câu, dò xét suy nghĩ của nó xem thế nào.
"Mẹ tôi không muốn bỏ tôi đâu."
Trái lại với ý nghĩ rằng nó sẽ chuẩn bị khóc lóc kêu gào, hoặc là nó bây giờ nghe Hoàng nói mới biết mẹ nó bỏ nó, thằng bé chỉ chu môi lên lắc đầu nguầy nguậy.
"Sao em biết?"
"Tôi biết chứ. Cậu đừng tưởng là những người tới đây đều là tự nguyện."
Hai mắt nó đầy sự giận dữ làm Hoàng khá hoảng hốt. Làm sao vậy? Thằng bé biết gì?
"Là người đàn ông đó bắt mẹ tôi bỏ tôi."
"Hả?"
Ý nó nói là mẹ nó bị bắt bỏ nó hay sao? Sao nó biết được? Không phải là lúc ấy nó còn đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671125/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.