Nhung thò tay bóc một cái bánh, bỏ vào miệng ăn rất ngon lành. Mai nói em không được thì lấy tay giật bánh ra.
"Có nghe lời chị không hả?"
"Đói."
Nhung gằn một tiếng lên, giật lại cái bánh vừa mất trên tay, không thèm để ý tới Mai khiến cô vô cùng bực tức, quay qua nhìn Hoàng.
Hoàng bỗng nhiên cười nhếch môi như phát hiện ra thứ gì tốt lắm, liền lấy tay kéo Mai ra đứng ở phía sau mình, Mai không hiểu, ngơ ngác nhìn cậu.
"Em đói à Nhung?"
"Ừ. Đói."
Nhung vẫn nhai ngấu nghiến, hết cái này lại lấy sang cái khác, không thèm liếc nhìn hai người kia một khắc.
"Nếu ăn nhiều thì sẽ rất dễ bị đầy bụng đấy."
"Không sao. Đang đói mà, ăn kiểu gì cũng không thấy no lắm."
"Thế cũng được. Sao không kêu các bạn ngoài kia ra ăn cùng?"
"Không cần. Bạn bè gì lũ chúng ấy."
Nhung cúi xuống nhìn Hoàng và Mai đang ngồi trước mình, có vẻ rất khó chịu khi bị hỏi nhiều trong lúc ăn.
"Anh bảo em ăn vừa thôi. Tuy em đói nhưng là cơ thể của người ta, em thấy đói nhưng lỡ họ đã rất no rồi thì tính làm sao? Bể bụng họ đấy. Mau ra ngoài đây đi, kêu các bạn đang núp ở chỗ cái giếng ra nữa, lâu rồi không được ăn no đúng không?"
Hả?
Hoàng đang nói cái gì đấy?
Mai đứng đằng sau tròn mắt lên nhìn Nhung. Con bé bị nhập à?
Nghe Hoàng nói xong, Nhung bỗng nhiên dừng hành động của mình lại, nhíu mắt nhìn cậu rồi cười khẩy.
"Còn trẻ mà giỏi quá nhỉ? Tinh mắt quá nhỉ?"
Là giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671097/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.