"Hai đứa bây không nhớ à? Ha ha, mấy đứa trẻ mà không còn bằng bà già như bà nữa."
"Cháu chỉ nhớ mang máng là có lên đây thôi."
Hoàng nghẹn luôn, bà nói không sai mà.
Bà Vương bỗng nhiên chỉ tay vào mặt hai người, cười móm mém.
"Hai đứa bây đứa nào cũng lớn lên không khác với hồi nhỏ là mấy. Nhìn mặt có tướng phu thê quá."
"Dạ?"
"Ấy, thế để con xuống phụ Vương nấu cơm nhé? Ngồi không trên đây cũng không làm gì cả."
"Ừ, xuống đi con."
Bà Vương cười phá lên. Hình như trêu người khác là sở thích của bà thì phải.
"Hoàng có người yêu chưa?"
"Dạ chưa."
Hoàng cười trừ. Hai lần yêu là quá đủ để dập tắt những cuộc tình tiếp theo. Lần thì bị cắm sừng, lần thì bị đá.
Số hẩm hiu thực sự.
"Đẹp trai thế này mà không có người yêu à? Bà tưởng phải có khối cô nó theo chứ. Chắc anh kén chọn chứ gì? Anh lại đùa bà à?"
"Dạ không có thật mà."
Hoàng xua xua tay phụ hoạ. Người già hay thích đùa dai vậy?
"Thôi, tôi chả đùa với anh nữa. Anh ngồi đây nhé. Bà vào đẩy xe lăn cho ông ra ngoài hít khí trời đây."
"Xe lăn ạ? Ông phải ngồi lâu chưa hả bà?"
"Bị liệt nửa chân trái. Ba bốn năm nay rồi. Lúc nào cũng kêu khổ con khổ cháu. Mệt lắm."
Bà cười, quay lại nhìn Hoàng trước khi đi vào bên trong. Cậu thấy vậy cũng uống một ngụm nước, chạy xuống dưới bếp phụ hai người kia nấu ăn.
"Không nói chuyện với bà nữa à?"
Mai vừa nhặt rau vừa hỏi Hoàng.
"Vương đâu?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671090/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.