Cô gái kia cười tới méo xệch cả miệng làm Hoàng thấy ngại thật sự. Ai đời lại đi phũ con gái nhà người ta thế chứ.
"Thôi, bỏ qua mấy chuyện đấy đi. Anh gọi em ra đây không phải là để nhờ em tới chỉ đường cho anh, mà là anh có chuyện muốn hỏi."
"Vâng? Anh hỏi đi?"
"Cái này... Biết nói làm sao nhỉ? Em biết được những chuyện gì trong căn phòng trọ em đang ở đúng không?"
"Dạ? Kh... Không. Không đâu. Anh đừng nói linh tinh."
Cô gái ban đầu ngẩn người ra, sau đấy như mới hiểu được Hoàng đang nói gì, lập tức xua tay gạt phắt đi.
"Em không cần chối. Anh biết mà."
Hoàng cười cười, hai tay đặt lên vai người đối diện, nhìn thẳng vào mắt cô. Lão Long đầu hói có nói, khi ép người ta nói ra sự thật không che giấu, hãy nhìn thẳng vào mắt của họ, đảm bảo thần trí không bao giờ nói dối được.
"Ơ... Em... Em..."
"Em nói đi, anh nghe đây."
Cô gái bị Hoàng làm cho mất đi ý trí, bắt đầu ú ớ, hai mắt nhìn thẳng lại vào Hoàng.
Hầy, thầy mình nói quả không sai. Có tác dụng thực sự, ha ha.
Phải chăng mình quá đẹp trai? Vẻ đẹp mê mị này làm chúng sinh thất điên bát đảo?
Hoàng nghĩ tới câu mê mị tới chúng sinh thất điên bát đảo, bất giác nhếch môi cười.
Vẻ đẹp như vậy Cao Tuệ Mẫn có thừa.
Cậu nhớ tới đôi môi đỏ mọng kia giống như một loại thuốc phiện vậy, ai nhìn vào cũng chỉ muốn nhìn mãi, nhìn mãi.
"À... Em..."
Giọng nói kia làm cậu cắt đứt mạch liên tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671085/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.