🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kết thúc bữa ăn, ba người kia ra bàn trà dưới gốc cây ôn lại kỉ niệm cũ. Hoàng tới đưa cho mợ phích nước nóng rồi lấy cớ ngồi lại nên nghe được một ít. Hình như ai cũng bùi ngùi tiếc rẻ một thời đã qua.

"Từ ngày chị Sen mất, em còn chưa kịp có thời gian thăm chị ấy một lần nào nữa."

"Có sao đâu em. Sen mới mất nửa năm trước, chỉ cần em thu xếp được chuyện nhà, chúng ta đi tới thăm Sen."

Ông Long không còn khuôn mặt âm u như hồi nãy nữa, mà đổi lại thành trầm ngâm, mắt không hướng vào cuộc nói chuyện, xa xôi nhìn thứ gì đó như là mơ hồ, như là bất động.

Hoàng đoán ông ấy đang nghĩ tới lúc mình bị bỏ bùa chăng?

Có trời mới biết được lòng thầy mình nghĩ gì.

"Chị Sen" năm xưa của mợ Liên nay đã về với đất trời rồi, nhưng Hoàng vẫn tưởng tượng được theo lời kể của cả mợ Liên và thầy Long, bóng người thiếu nữ với túm tóc tết hai bên cùng chiếc răng khểnh, rõ duyên lại rõ đanh đá ương ngạnh, miệng còn văng vẳng câu "Liên ơi" giữa núi rừng Trường Sơn bạt ngàn kia. Nghe thầy Long kể lại lúc trước, do hoà bình lặp lại, Sen đã ngoài hai mươi tuổi, hồi đấy là tuổi già, tuổi ế của con gái, về làng quê của mình, trai họ không dám lấy, vì họ sợ người ta dị nghị, chê chị già, mặc dù chị rất đẹp, rất khéo tay. Thế nên chị cũng đành chịu sống một mình làm y tá già cho tới cuối đời phải lủi thủi. Thực ra cũng có

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671081/chuong-244.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Pháp Sư Đôi Mươi
Chương 244
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.