"Thế hai cậu đi đâu đấy? Có quen ai trọ trong ngõ này à?"
"Ừm. Có bạn trọ trong này."
"Vậy hả? Ai thế? Ai thế?"
Cái đầu cao ngang hươu cao cổ của Vương ngó vào trong ngõ.
"Bạn cũ, bạn cũ, là em họ của Mai. Cậu đừng tò mò."
"Không, sao không tò mò được. Nói cho tôi biết là ai đi. Có khi có việc gì tôi lại giúp cho."
Vương tròn mắt nhìn hai người kia.
"Sao thế? Cậu cũng ở gần đây à?"
Mai nhíu mày, ngẩng cổ lên hỏi. Ha ha, chiều cao cô có hạn.
"Mai, cậu không nhớ à?"
Vương chỉ chỉ vào căn nhà to đầu ngõ.
"Cái này là nhà tôi mà. Hồi trước khi chuyển nhà, bố mẹ tôi tới đón các cậu lên chơi với tôi một hôm còn gì."
"Thế à?"
Mai lấy tay xoa xoa gáy cổ. Sao cô chẳng nhớ gì hết nhỉ?
"Thảo nào chỗ này trông quen thế."
Hoàng buột miệng. Trí nhớ cậu cũng không được tốt lắm chăng?
May ra có Vương đầu đất hơi ngơ nhưng lại giỏi khoản này.
"Đấy, nào nào, bạn của hai người là ai thế? Cho tôi biết với."
"Thôi thôi, biết làm gì."
Mai gạt tay. Cái tên đầu đất này.
"Nhà tôi là chủ trọ ở đây, có gì tôi bảo bố mẹ tôi chiếu cố cho."
Vương gãi đầu.
"Nhà cậu là chủ trọ à?"
"Đúng rồi. Ông bà tôi cho tu sửa lại khu này làm chỗ trọ mà."
"Sao tôi nhớ ông bà bố mẹ cậu đều làm bác sĩ hết cơ mà nhỉ?"
Hoàng day day trán. Thật sự chả nhớ mấy.
"Nó là Nhung, trọ ở phòng thứ ba dãy hai nhé. Giúp đỡ nó hộ tôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671073/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.