Hoàng cười nhạt, nhếch môi lên khinh bỉ nhìn hai người đối diện. Làm sao? Làm sao? Kêu tôi ra đây để làm cho cười cho các anh các chị à?
"Hoàng, tại lần trước mày với lão Tùng chỉ mới gặp nhau sơ qua thôi, nên lần này tao mới dẫn anh ấy đi theo, coi như ra mắt mày luôn. Chẳng phải lần trước mày cong cớn lên nói là có người yêu mà không khoe với mày à? Lần này tao dẫn tới trước mặt luôn rồi đấy."
"Ừ."
Hoàng uống một ngụm cà phê, nhàn nhạt đáp lại. Lão Tùng kia còn không có ý kiến gì, con điên này, mày đừng hòng làm nguôi giận được bố.
"Cậu Hoàng này..."
"Ấy ấy, anh gọi cậu xưng tôi thế này, em thấy khách sáo lắm."
"Không được, đây là thói quen của tôi."
"Vậy gọi đi. Anh tính nói cái gì ấy nhỉ?"
"Hai người là bạn thân của nhau từ nhỏ hả?"
"Vâng."
Hoàng gật đầu, chống cằm bấm điện thoại, sau đấy lại ngẩng lên, cười một điệu ngạo nghễ.
"Thân lắm. Hôm trước vừa mới ngủ..."
"Ê này, Hoàng, hôm qua bọn thằng Đức mới gọi điện cho tao đấy."
"Thì kệ mày."
Hoàng nhướn mày lại nhìn Mai đầy ẩn ý. Thế nào? Muốn lấy chồng thì hãy giết tao để diệt khẩu đi.
"Tao phải đi ra đằng đây có tí việc, hai người cứ nói chuyện làm quen với nhau dần đi nhé."
Mai vừa nói vừa cầm điện thoại bỏ ra ngoài. Bỗng nhiên có cuộc gọi gấp, nghe tiếng đầu dây bên kia có vẻ không ổn, cô đành chạy ra.
Dãy bàn chỉ còn hai người đàn ông đối diện với nhau.
Không biết thế nào để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671065/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.