Ba người bên trong lán cùng hướng về một nơi, không khỏi không có chút thinh lặng. Ai cũng tự đắm chìm vào suy nghĩ của mình.
Một lát sau, rất nhanh, trưởng làng đã quay lại.
Đúng là... Cầu được ước thấy...
Người phụ nữ dáng dấp già cỗi, nhìn bộ mặt thật ghê rợn, nếp nhăn trên mặt tưởng chừng như đã trăm tuổi, nhưng ẩn chứa sau đó, không phải là một suy nghĩ và hành động già cỗi như vẻ bề ngoài, thầy Liên rất tinh mắt, ngay từ đầu đã nhận ra đôi mắt đục ngầu nhưng lại sắc bén kia đang đánh giá mình.
Hai người từ hai phía khác nhau đang dò xét nhau.
Có thể là đang thăm dò đối phương chăng?
"Đây là bà Sop, người bốc thuốc khám bệnh cho làng tôi từ bao lâu nay rồi. Có thể hôm nay tôi hơi không hiếu khách, nhưng mong mọi người lượng thứ cho. Bà Sop sẽ thay tôi tới dạy mọi người các bài thuốc quý. Tôi già rồi, nay lại bệnh nữa, nên là..."
Sen nhìn Lâm, thấy từ lúc trưởng làng cùng bà lão này tiến lại gần, anh có chút run rẩy.
Khuôn mặt ám ảnh kia của Lâm, đúng là bà lão kia rồi?
"Không sao, không sao đâu ạ. Bà Sop cũng là bô lão của làng, càng tốt ạ."
Sen cắt ngang tình hình giải quyết vấn đề.
"Vậy thì tốt rồi, vậy các người nói chuyện với nhau dần đi nhé, tôi mệt rồi, tôi không tiếp chuyện được nữa."
"Vâng, cụ đi thong thả ạ."
Trưởng làng vén màn ngăn cách lán vào bên trong gian riêng của mình, ngoài cửa còn bốn người, sáu con mắt đối chọi hai.
Hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671046/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.