Lâm hiếm khi thấy Long đăm chiêu như vậy, biết là bạn đang nghĩ tới chuyện gì, liền cất giọng.
"Tiểu đội chúng ta đang thiếu lương thực thật, không biết có cách gì giải quyết hay không?"
"Tôi cũng đang như cậu, lo lắng về vấn đề ấy đây."
Long xoa xoa đầu, đây là thói quen của cậu từ hồi bé, hễ cứ nghĩ ngợi điều gì đáng lo là lại bắt đầu xoa đầu, nhíu mày lại.
"Các anh đang nói về lương thực à?"
Từ phía ngoài cửa, giọng nói lanh lảnh cất lên. Êm như tiếng suối, ấm như nắng, lại ngọt như mía thế này, Long không cần nhìn cũng biết là Liên rồi.
Liên đúng thật chính là đang ở ngoài cửa cầm ống nghe, tính đi khám cho bệnh nhân xem tình trạng rồi cho về lán, lại vô tình nghe được đoạn hội thoại trên.
"Liên đấy à?"
Long thấy Liên thì vui lắm. Như là hồi bé thấy u đi chợ về vậy.
"Vâng. Em tới khám cho anh lính này."
"Vậy Liên khám đi."
Long đứng rạt ra một bên, Lâm ngồi trên giường, tròn mắt nhìn.
"Chào anh ạ. Anh ngồi để em tổng quát lại một chút."
"Vâng. Cảm ơn cô quân y nhé."
Liên nghe vậy thì buồn cười lắm.
"Cứ xung hô bình thường là được anh ạ. Em không quen nghe người ta gọi em là cô quân y."
"Vậy tôi phải gọi cô là gì cho phù hợp?"
"Em là Liên. Mới chuyển công tác về đây. Về tuổi thì chắc chắn em kém hai anh. Nên cứ xưng hô đúng bậc cho phải phép ạ."
"Vậy tôi gọi Liên là em nhé?"
"Được ạ."
Liên vừa kiểm tra ống nghe, lại vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670998/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.