"Thầy nói không sai."
Hoàng nhăn mặt lại lầm bầm. Đến nhân sinh con người có vỏn vẹn mấy chục năm, mà đã gặp đủ chuyện rắc rối nghiệp chướng vạ lây. Chẳng hạn như Hoàng này, hai chục tuổi đầu đã bị gái cắm sừng...
"Thôi thôi, nghe thế đủ rồi. Lần này mày lên sao toàn thấy túi quần áo không thế?"
Lão Thôi Chấn Long nói đoạn, ngước nhìn vào túi đồ đằng sau Hoàng.
"Thầy cứ từ từ. Đây nhé."
Hoàng như kiểu biết ý, cười cười, tay đưa ra phía sau với lấy túi đồ.
"Lát nữa ăn cơm xong, con sẽ chia quà cho mọi người."
Ông Long cười hề hề, tay xoa xoa cái trán hói.
"Cái thằng này, mày tưởng thầy mày thích mấy thứ đó à?"
"Xuỳ, còn không."
Hoàng bĩu môi khinh lão Long đầu hói, tính quay về phòng tiếp thì mợ Liên từ ngoài cổng cũng đi chợ về.
"Về rồi hả con ơi?"
Bà Liên tay cầm làn đỏ đi chợ, cách đây cũng không xa nên đi bộ không mấy vất vả. Thấy Hoàng bước ra từ phía cửa phòng thì mừng lắm, nâng nón ra ngoài, đi đến chỗ cậu.
"Con chào mợ. Mợ mới đi chợ về đấy ạ?"
"Ừ. Trời ơi, gần cả tháng trời mới được gặp con. Mẹ ở nhà vẫn khoẻ chứ?"
"Dạ. Mẹ con vẫn khoẻ ạ. Mợ cũng khoẻ chứ?"
"Mợ vẫn khoẻ. Thôi, mới về, đi vào trong nhà nghỉ ngơi cho đỡ mệt, mợ xuống bếp nấu cơm, tí mợ gọi lên ăn. Mợ đi đã."
"Vâng."
Hoàng cười đoạn quay về phía phòng. Cậu tính xuống bếp phụ bà Liên một tay, ai ngờ đã nghe thấy giọng mợ từ dưới cất lên.
"Ông kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670987/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.