"Huhu, bố ơi..."
"Ơ? Thôi chết. Con gái bố đấy à?"
Ông Long nghe tiếng con gái mếu máo, liền mới thò đầu ra bên ngoài, thấy người vừa bị mình hắt một chậu nước vào là con gái yêu lẫn đồ đệ, liền hốt hoảng.
"Cả đồ đệ dấu yêu của thầy nữa..."
Hoàng thổi phù lọn tóc dính nước sang một bên.
"Hoàng? Sao lại là mày? Thầy tưởng..."
"Tưởng Giới Thạch ở bên Trung Quốc ấy."
"Con phải đi thay quần áo."
Ngọc vội buông tay Hoàng ra, chạy vù vào phòng như tên lửa. Hoàng cũng tính xin thầy vào thay đồ rồi mới ra nói chuyện với lão.
"Thế con cũng phải vào nhà thay đồ đây."
"Khoan..."
"Hửm? Sao thế thầy?"
"Tại sao trên người có âm khí?"
"Âm... Âm khí? Thầy, thầy đừng doạ con."
Hoàng nghe xong nổi hết da gà. Bỗng nhiên lại nghe trên mũi có mùi tanh tanh, chợt nhớ nước này rất quen. Cậu liền đưa mũi ra ngửi phân tích...
"Khỏi. Là nước trừ vong theo của thầy mày."
A, đúng thế nhỉ. Hoàng gật gù.
"Ế, thầy... Ý thầy là..."
"Ban nãy nghe có tiếng người vào thì chủ quan, không để ý xem là ai. Tới khi gần vào đây, ta mới linh tính được có thứ âm khí gì đấy rất mạnh đang tiến vào. Cứ tưởng có vị khách nào tới giải tà trừ vong, nên mới tính cho họ chậu nước giải quyết nhanh gọn, đỡ tốn thời gian đôi bên. Nhưng cuối cùng lại nghe thấy tiếng con Ngọc, và thò đầu ra lại là hai đứa chúng mày?"
"Con làm sao mà biết được. Thầy càng ngày càng dễ nhầm."
Lão Long xoa xoa cái đầu hói bóng loáng, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670983/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.