Khoé môi nhếch lên tạo thành cong bán nguyệt đẹp đẽ, trông vừa ngọt lại vừa độc. Hiếm khi nào Hoàng thấy người này cười.
Như bông hồng nhung có gai vậy.
"M... Muốn..."
Cậu lắp bắp trả lời.
"Hả?"
Như không ngờ đối phương sẽ trả lời như vậy với mình, Cao Tuệ Mẫn thoáng có nét ngẩn ra, nhưng ngay lập tức thu hồi lại, khuôn mặt đẹp như hoa kia cũng rời khỏi.
Khi này, Hoàng cũng quay mặt đi chỗ khác, thấy thái độ kì lạ của người đẹp kia, bỗng lúng túng không biết mình vừa làm gì. Trong đầu cậu lập tức khôi phục.
Cô ta hỏi, có phải muốn vừa bị phế tay mà lại còn mù mắt hay không? Mình trả lời là muốn.
Ế khoan khoan, muốn à?
A, ý nàng là khiến cho cậu mù mắt. Ha ha.
Ơ...
"Này này, cô định làm gì tôi?"
"Chả làm gì cả."
Cao Tuệ Mẫn nhún vai.
Hoàng đứng dậy, xách ba lô, đeo ra phía đằng sau.
"Cao Tuệ Mẫn, sao cô lại ở đây?"
"Câu đó ta hỏi ngươi mới đúng. Ngươi làm gì mà để khí tức khu vực xung quanh đây bị hút về một chỗ? Ta vốn dĩ mắt nhắm mắt mở cho qua, nào ngờ mỗi lúc một quá đáng, âm khí càng lúc càng bị hút về phía này, chịu không nổi ta liền thử đi xung quanh đây tìm nguyên do. Báo hại ta, đến nơi lại chính là ngươi. Ta vốn dĩ tưởng cao nhân phương nào mà lại đủ trình độ thu hồi âm khí nhanh chóng như vậy. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Nếu như ngươi bị hình nhân bám vào cổ, thì coi như chốc nữa có đồng nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670978/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.