Long Quy ở giữa ngũ hành, làm từ thạch anh trắng trong suốt, nay đã đen ngòm như than. Chắc chắn âm khí đã bị hút vào nhưng quá tải so với nó.
Hoàng theo bản năng lùi ra phía đằng sau, hình nhân kia chuyển động theo phía cậu. Cậu thò tay vào bên trong tìm kiếm gỗ.
Đào mộc kiếm, đào mộc kiếm, đào mộc kiếm....
Thôi chết rồi...
Đào mộc kiếm hôm nọ đã bị Cao Tuệ Mẫn đánh gãy rồi còn đâu?
Nhìn thấy nó tiến lại gần mình hơn bao giờ hết, Hoàng hoảng hốt cầm lá bùa trên tay, giơ tay ra chuẩn bị dán lên người nó. Nhưng sức con người không thể nhanh hơn so với sức bùa ngải được. Trước khi cậu ra tay, nó đã kịp nhảy lên người cậu...
Không xong rồi....
Hình nhân kia vừa động tới cánh tay Hoàng, nó víu lấy ngay lập tức một cảm giác bỏng rát xâm chiếm ngay tại đó.
Hoàng ra sức giãy cánh tay để nó đi ra ngoài nhưng không được. Cánh tay kia cầm lá bùa, Hoàng đang tìm cách đưa nó ra phía sau lưng hình nhân.
Được rồi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị hất nó ra khỏi tay.
Nhưng không hình nhân vẫn ở đó.
Tại sao bùa đã dán, chú đã niệm mà hình nhân này vẫn không thay đổi gì hết vậy?
Hình nhân kia chuyển động như robot, cực kì nhanh nhạy, nó há miệng ra như kiểu muốn ngoạm một miếng vào sâu trong thịt Hoàng.
Nếu như nó ăn được máu cậu, không biết nó sẽ biến thành loại yêu quái gì nữa.
Chết thật rồi...
"Ngu ngốc. Phải dán lên đầu của nó, rồi ngay lập tức niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670976/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.