Sau khi đưa an toàn về nhà, Hoàng cũng về, lên trên lầu. Mẹ cậu chắc lại ra sinh hoạt người cao tuổi ngoài nhà văn hoá rồi.
Cậu bực dọc lên phòng, cất chìa khoá xe. Nằm luôn xuống giường, nhăn mặt lại nhìn vào góc tường.
"Trời ạ. Đi theo tận đây làm gì? Tính mượn xác hay gì? Hay tính điều khiển tâm thức cho tôi làm kẻ thế thân cho ông? Còn lâu tôi mới bị. Mà ông cũng biết điều nhỉ, không ra tay với đàn bà con gái."
"Cậu... Cậu..."
Từ phía góc phòng hướng Hoàng đang quay mặt, thân ảnh người đàn ông trung niên dần dần xuất hiện.
"Tôi có thể nhìn thấy ông mà."
Cậu híp mắt đánh giá con ma. Chắc tu vi cũng yếu, nên mới không nhận ra Hoàng.
"Khuyên ông mau đi ra khỏi đây. Ở đây có quỷ sai đấy. Cẩn thận không bị hút hết âm khí đi lại khổ."
"Không được, tôi phải tìm kẻ thế thân, kẻ thế thân..."
Kẻ thế thân?
Hoàng ngờ nghệch.
"Kẻ thế thân để làm gì?"
"Cậu nghĩ tôi nói cho cậu không?"
Hoàng không nói gì, đưa tay chỉ mớ chu sa trên bàn.
Cũng không phải là con ma không biết điều, người đàn ông trung niên này biết Hoàng không phải người bình thường, rất thức thời mà trung thực.
"Tôi cần người thế thân tôi ở đấy. Xin cậu tha cho tôi. Nếu như một trăm ngày nữa không có kẻ thế thân tôi canh giữ chân dốc, nhất định tôi mãi mãi không được về âm ty, phải ở đấy không bao giờ siêu thoát."
"Ai? Là ai bày ra chuyện này?!?"
"Tôi... Tôi nào có biết đâu... Xin cậu tha cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670967/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.