Điện Nhị lại đóng cửa.
Tuy nhiên, điện bên trong vẫn sáng. Nhang được thắp vẫn còn cháy dở một đoạn. Vì mới rước Thành Hoàng vào đây, nên điện vẫn mở, nhưng mọi người cũng đã về hết.
"Nhanh chóng niệm khẩu quyết đi."
Cao Tuệ Mẫn ghé sát tai Hoàng nói nhỏ. Hoàng giật mình, nhưng không dám quay lại vì nhột.
Ánh trăng bên ngoài sân điện cũng sáng rõ, chỉ có điều trăng không tròn.
Hoàng nhắm mắt đọc khẩu quyết, đến lúc mở mắt ra...
Cao Tuệ Mẫn từ khi nào đã giá y đỏ thẫm, tóc dài xoã ngang rồi?
Yêu... Yêu quái...
À mà không. Trăng đã lên rồi, cô ta hiện nguyên hình là đúng.
Mà nguyên hình nghe có vẻ dùng từ hơi sai sai.
Kệ.
Hoá ra cô ta lừa mình nhắm mắt lại để thay đồ.
Cao Tuệ Mẫn chắp hai tay, nhắm hờ mắt lại, rì rầm đọc một chú kì lạ.
"Làm gì thế?"
"Buổi sáng đã phong ấn chiếc chuông kia, bây giờ ta khiến cho tên quỷ nô phải xuất đầu lộ diện."
Nói xong, lại tiếp tục niệm chú.
Hoàng nhìn ngang ngó dọc ra bên ngoài chừng một lúc, phân vân không biết có nên tin lời hay không.
Nhưng không làm Cao Tuệ Mẫn thất vọng. Quả nhiên trong bóng tối có chuyển động. Một bóng đen bước tới.
Là Tuấn.
Cậu ta thoạt trông rất gấp gáp, chạy đến ôm đầu, mặt nhăn lại một sự đau đớn cùng cực. Bước đến bên cái chuông nhỏ, định cầm vào.
"Không được để cho hắn đụng vào cái chuông."
Cao Tuệ Mẫn kêu lên, lập tức Hoàng hiểu ý, rút ra trong ba lô một thanh Đào Mộc kiếm cùng một xấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670940/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.