[ Bạch luật sư là một người tốt, cậu ấy chịu thu lưu một kẻ không nhà để về như tôi. Phòng trọ đã thuê nhiều năm của tôi... ngày hôm qua lúc trở lại, phát hiện bị loạn thành một đoàn, rất nhiều thứ đều bị đập hư, trên tường còn có viết rất nhiều lời thóa mạ, không biết là ai đã làm vậy. Bà lão chủ nhà vốn đối với tôi thực thân thiết cũng không dám giương mắt nhìn tôi... chỉ kêu tôi không cần ở lại đây nữa. Chính là tôi thiệt sự không có giết người... Tôi cảm thấy thực thương tâm, cũng rất khổ sở. Tôi biết hiện tại mọi người đều không tin tôi, người duy nhất tôi có thể nghĩ đến cũng chỉ có mỗi Bạch luật sư... Lại còn giữ danh thiếp của Bạch luật sư, cho nên liền tự tiện tới... Cũng may là cậu ấy không có tức giận. ]
Vương Tráng đang mở sổ viết nhật ký, hắn từ rất lâu về trước đã có thói quen viết nhật ký, tuy rằng đôi khi chỉ là vài ba câu tường thuật lại những chuyện đã phát sinh trong ngày, cả vui vẻ lẫn không vui.
Vương Tráng dừng bút, ngẩng đầu hồi tưởng một chút sự tình tối hôm qua.
- -----
Bạch Luật Minh khựng lại vài giây, "Anh trước đi vào nhà đã."
"A... à, được."
"Cởi giày ra." Bạch Luật Minh nhíu mày nhìn đôi giày dính bùn đất của Vương Tráng.
Vương Tráng vào nhà, đồ dùng cá nhân của hắn quả thực rất ít ỏi, cho nên chỉ mang vỏn vẹn một cái túi. Hắn thật cẩn thận mà nhìn xem bốn phía một chút, toàn bộ nhà ở có vẻ sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-ngoai-tinh-duyen/4085209/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.