Trần Phong giật mình ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh toát chảy ra ướt sũng cả y phục.
Thiếu niên thở dốc, có chút sợ hãi. Ngẩng đầu lên quan sát chung quanh một hồi, cậu nhẹ nhàng nằm xuống.
Trời đã sáng, cậu cũng đang ở trong phòng mình. Vậy những gì cậu thấy đêm qua chỉ là mơ sao?
– Chuyện đó, từng chút đều là sự thật!
Giọng nói Phong Thần vang lên trong đầu cậu. Trần Phong cau mày không hiểu, hỏi lại:
– Sư phụ, thật sự là như vậy sao?
– Ừ! Tuyết Nguyệt sau đó làm ngươi ngủ rồi đưa về phòng.
– Sư phụ có biết tại sao muội ấy lại làm thế không?
– Chuyện này ta cũng không rõ. Có lẽ cô bé có điều gì đó khó nói.
Trần Phong trầm tư hồi lâu rồi hỏi tiếp:
– Sư phụ có nghe thấy điều cuối cùng mà muội ấy nói với con không?
– Điều gì?
– Tuyết Nguyệt bảo đừng bao giờ đi tìm muội ấy nữa.
Phong Thần không nói gì. Bà cũng giống như Trần Phong, thông tin nắm được quá ít, không đủ để đưa ra bất cứ dự đoán nào.
Bà có nghe thấy câu nói của cô bé và bà hiểu cảm xúc Tuyết Nguyệt lúc đó thế nào nhưng bây giờ cho dù nói ra, Trần Phong cũng không hiểu.
– Không, ta không nghe. Có lẽ là do ngươi tưởng tượng ra.
Trần Phong thở dài, có lẽ cuối cùng cậu cũng đã mạnh lên, cô bé muốn cậu tập trung vào tu luyện mà thôi, không nên nghĩ ngợi nhiều quá.
– Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-menh-thien-ton/2839324/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.