Chương trước
Chương sau
Trần Phong cho quân phục kích ở địa điểm đầu tiên, có chút căng thẳng đợi kẻ địch tới. Cậu không muốn làm theo chiến lược của Linh Nhi, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là tướng, không thể trái lệnh.

Ngày thứ ba của Bang hội chiến, cuối cùng cũng diễn ra trận đánh đầu tiên, nhưng lại ở một khu vực khá kỳ lạ, trái ngược hoàn toàn với Thiên Hoa Vũ giới là một khu vực cây cối xanh tươi, tràn đầy sức sống. Nếu phải so sánh, nó hệt như lãnh địa của Tà ma ngạc ngư cậu từng giao thủ vậy, một vùng đầm lầy nước mặn.

Linh Nhi có nói nếu như ở khu vực thế này, muốn được lợi phải ở gần nơi có nước và cỏ, lưng dựa vào lùm cây. Hoàng Thiên là kẻ biết dụng binh, ắt hẳn sẽ chú ý đến điều đó. Muốn chiếm một chút lợi thế, phải khéo léo dựa vào địa thế mà cho quân ẩn nấp.

Theo trinh sát báo về, quân số của Dược bang hiện tại đông gấp mười lần Kim Sư Thánh hội, cộng với kế sách của Linh Nhi, vậy bao vây chính là lối đánh hợp lý nhất.

Đến rồi!

Trần Phong hơi rướn người ra trước quan sát. Toán quân trước mặt hoàn toàn không thấy bóng dáng của bốn vị phó thủ lĩnh, nhưng kẻ đi đầu bọn chúng lại chính là Hoàng Thiên. Thanh niên thở ra một hơi. Linh Nhi quả là tính toán như thần, đoán trước được tên kia sẽ dẫn quân theo đường này nên mới bảo cậu, kẻ bị hắn ta nhắm tới chặn đánh ở đây.

Cậu đợi kẻ địch hoàn toàn nằm vào khu vực mai phục rồi phất tay. Quân lính lập tức cắt dây, vô số các loại bẫy cùng lúc xuất hiện, khiến cho đội hình địch trở nên rối loạn.

– Tấn công!

Trần Phong hô. Toàn quân tứ phía lao đến, hết sức mà tung đòn, tập trung vào nhân lực đối phương, hoàn toàn không đụng đến đống Đại ma pháo.

Hoàng Thiên vừa cố gắng ổn định đội hình, vừa liên tục đánh mắt tìm tướng địch. Ngay khi nhìn thấy thân ảnh thanh niên đang liên tục tung chưởng, loại bỏ binh lính của mình, hắn ta phóng tới áp sát cậu. Trần Phong bình tĩnh, đem pháp kỹ thân pháp sử dụng đến triệt để. Cơ thể huyền ảo chuyển động khiến cho những công kích của Hoàng Thiên đều là đánh vào không khí. Cậu vừa né tránh kẻ địch, vừa cố gắng tấn công, hạ gục người của Kim Sư Thánh hội.

Binh sĩ Dược bang, nhờ có phó tướng chỉ huy mà chiến đấu rất bài bản. Cứ một lượt quân chiến đấu khoảng vài phút, lại đổi chỗ cho hàng phía sau. Điều này không những khiến cho kẻ địch không kịp làm quen với cách chiến đấu, mà còn tận dụng tối đa hiệu quả đỡ đòn của pháp cụ phòng hộ. Thế trận bước đầu nghiêng hẳn về Dược bang.

Nửa giờ sau, đội hình Kim Sư Thánh hội cuối cùng cũng chỉnh tề trở lại, sức mạnh bọn chúng lúc này mới là triệt để lộ ra, kết hợp với uy lực quá mức mạnh mẽ của Đại ma pháo khiến cho quân lính Dược bang liên tiếp bị loại khỏi vòng chiến.

Trần Phong không còn cách nào, lập tức lui binh, cố gắng bảo toàn lực lượng. Cánh quân của cậu trận đầu tiên kết quả là thất bại, tổn thất khá lớn nhưng chỉ là tiêu diệt được kha khá bộ binh, đồng thời làm chậm lại bọn chúng, còn Đại ma pháo hoàn toàn không thể nào tổn hại.

Thanh niên rút quân lại hơn hai mươi dặm thì gặp Đan Hà. Nàng ta cũng là dẫn quân trở về theo kế hoạch. Trước khi xuất quân, Linh Nhi đưa cho Trần Phong hai bức thư, dặn cứ sau hai trận đầu thì lần lượt ra xem. Cậu mở bức thứ nhất, trong thư viết:

Trận đầu tiên, huynh đánh chặn Hoàng Thiên. Quân lính mười phần hẳn là còn hơn năm phần. Binh pháp có nói: “Nếu quân đông gấp năm lần địch thì tấn công.” Lối cầm quân của huynh chuyên về phục kích, không thạo đánh trực diện vậy nên năm phần còn lại, chia ba phần sang cho Đan Hà, chỉ giữ lại hai phần tiếp tục đánh trận thứ hai. Lần này chia quân làm hai hướng. Huynh chỉ huy hướng tả, chặn đường địch lại, còn hướng hữu, chọn ra một tướng lĩnh chuyên về tốc độ mà chỉ huy. Hướng tả cứ dàn trận, đánh như bình thường, còn hướng hữu, đợi khi trận chiến diễn ra được mười phút thời gian lập tức xuất quân.

Trần Phong đọc xong thư, đưa sang cho Đan Hà, sau đó dẫn binh đến địa điểm mai phục tiếp theo, trong lòng không khỏi thán phục tài năng của Linh Nhi. Trận chiến vừa rồi, sau khi kiểm tra lại quân số, quả thực là cả Dược bang bọn họ và Kim Sư Thánh hội đều là có tổn thất. Bất quá, số lượng binh lính thực sự là còn đúng gấp năm lần kẻ địch. Linh Nhi chỉ bằng thông tin nắm được của trinh sát hai ngày qua liền có thể phán đoán được kết cục của trận chiến, thực sự là rất tinh thông binh pháp.

Hi vọng muội có thể thành công!

Trần Phong trong lòng nghĩ ngợi, từ biệt Đan Hà rồi rời đi. Dẫn quân đến nơi, thanh niên lập tức cho người làm bẫy, sau đó chia quân làm hai nửa, y như kế hoạch.

Binh thư có nói, nếu gặp vùng đồng bằng, phải chiếm nơi rộng rãi, bên phải có gò cao, phía trước mặt thấp, phía sau lưng cao. Khu vực cậu đóng quân hiện tại, hoàn toàn là như vậy, hiển nhiên sẽ có lợi thế hơn so với đối phương.

Dược bang căng thẳng chờ đợi khoảng hai canh giờ, cuối cùng kẻ địch cũng xuất hiện. Mà lần này, kẻ cầm đầu bọn chúng không phải Hoàng Thiên mà chính là bốn phó thống lĩnh.

Trần Phong lần nữa cảm thán. Như vậy, kẻ mà Đan Hà đang phải đối đầu chính là thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội. Việc chia quân ra không những phát huy tối đa sức mạnh lối đánh của hai người, mà so sánh thực lực kẻ địch cũng là phù hợp hơn.

Quân địch dàn trận, trực tiếp tiến lên, cùng với đó là vài chục khẩu Đại ma pháo liên tục nã đạn. Vụ nổ pháp lực liên miên không dứt. Cậu cố gắng chống đỡ công kích kẻ thù, còn toàn quân thì kích hoạt bẫy, làm náo loạn đội hình đối phương.

Bốn phó thống lĩnh của bọn chúng coi như cũng không tồi, chỉ sau mười phút thời gian liền có thể chấn chỉnh đội hình về quy củ.

Bất quá điều này hoàn toàn chính xác như những gì trong thư nói. Quân địch vừa mới vào hàng lối trở lại, cánh hữu của Dược bang xuất hiện, tập kích đội quân Kim Sư Thánh hội.

Lần này, kẻ địch chân chính rối loạn. Trần Phong đem bốn tên mạnh nhất cầm chân lại, không cho chúng chỉ huy cái gì, hoàn toàn là do quân lính tùy cơ ứng biến.



Dược bang lúc này hoàn toàn áp đảo, trực tiếp đem quân lính đối phương đánh cho không thể phản kháng. Cho dù bọn chúng mạnh hơn nhưng hàng ngũ hoàn toàn không có, lại thua xa số lượng, đương nhiên không phải đối thủ.

Hơn nửa giờ sau, thanh niên lần nữa rút quân. Đối phó cùng lúc hai cửu tinh, hai bát tinh pháp quan tuy không khó khăn với cậu lúc này nhưng thêm hơn chục khẩu Đại ma pháo thì hoàn toàn khác. Mà quân lính của cậu cũng bị hạ rất nhiều, sĩ khí theo đó cũng là giảm sút.

Lui lại khoảng năm dặm, cậu tập trung hai cánh tả hữu lại rồi kiểm tra. Trận đánh vừa rồi, càng về cuối lại càng khó khăn hơn. Tuy rằng chiến thuật cùng thế trận của cậu rất tốt, nhưng mấy khẩu pháo kia quả thực là rất phiền phức, không chỉ uy lực mạnh mà còn gần như không có chút thông tin nào.

Hai trận đánh vừa qua của cậu tổng kết lại mà nói chính là thua rất thảm. Quân số ban đầu của Dược bang chính là đông gấp mười lần Kim Sư Thánh hội, vậy mà giờ đây lực lượng hai bên lại là tương đương. Đại ma pháo thì hoàn toàn là không phá hủy được lấy một khẩu nào.

Trần Phong cho quân lui thêm mười dặm nữa, hội quân với Đan Hà. Trông biểu hiện của nàng ta, hẳn là kết quả cũng chẳng tốt đẹp gì. Bọn họ trong ngày hôm nay, chính là liên tục thua Kim Sư Thánh hội bốn trận đánh lớn liên tiếp.

Thanh niên thở dài nhìn sắc trời đang tối dần lại, không khỏi lắc đầu buồn bã. Cậu lấy ra bức thư thứ hai, bắt đầu đọc:

Trận thứ hai kết thúc, quân số hai bên đã về mức tương đương. Binh pháp có nói: “Phép dùng binh nếu như bằng địch phải đánh cho khéo, kém địch thì rút lui, tránh giao tranh với địch.” Huynh lúc này nên đem toàn bộ quân cho Đan Hà chỉ huy, chúng ta sẽ có cánh của tỷ đông gấp năm địch trong trận kế tiếp, có thể toàn lực mà tấn công. Còn huynh sẽ một mình chặn hướng đi của địch trong trận tiếp. Trận này huynh vừa đánh vừa rút, đừng ham tấn công, cố gắng làm chậm bước tiến của địch là được.

Trần Phong cho Đan Hà xem thư. Nàng ta biểu cảm phức tạp, ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi:

– Ngươi định thế nào?

– Ta sẽ làm như lời muội ấy.

Cậu trả lời, giọng có chút vô cảm. Đan Hà nhìn cậu:

– Ta không rõ ngươi và Linh Nhi có khúc mắc gì. Ta biết muội ấy lâu hơn ngươi, cũng là hiểu rõ hơn một chút. Từ trước đến giờ, những gì mà muội ấy làm luôn là hướng đến lợi ích tốt đẹp nhất. Nhưng đằng sau những thành công ấy lại là vô vàn những khó khăn mà gần như không ai biết, và những gánh nặng ấy, hoàn toàn là do muội ấy gánh vác.

Bang chủ Dược bang dừng lại một chút rồi nói:

– Khu vực phía Đông ngoại tông Thiên Huyền này, nếu có ai hiểu rõ về thực lực của tất cả nhất thì đó chính là Linh Nhi. Muội ấy bảo ngươi làm như thế, có nghĩa là ngươi có thể làm được, không phải do ngươi có pháp cụ bảo vệ, không thể chết nên mới bảo ngươi làm.

Đan Hà vỗ lên vai cậu, sau đó dẫn quân rời đi, tiến đến điểm đóng quân tiếp theo. Trần Phong nhìn theo bọn họ một lát rồi cũng lên đường. Khu vực mà cậu hướng tới khá gần với con sông chiến lược. Đây là vùng nhiều gò đống, đê điều, vì vậy khi hành quân tất phải chiếm phần cao ráo sáng sủa, chủ yếu dựa vào phía bên phải.

Trời đã về đêm, di chuyển tất nhiên sẽ rất nguy hiểm, vì vậy dù thắng bốn trận lớn liên tục, Hoàng Thiên nhất định sẽ không cho phép binh lính tấn công ngay mà sẽ hạ trại nghỉ lại.

Thanh niên thở dài một hơi, bắt đầu quá trình chuẩn bị các loại bẫy. Khi còn ở trong Thiên Huyền lâm, cậu đã quen với việc hành động một mình như thế này, vậy nên mọi việc không quá khó khăn, chỉ ba giờ sau là hoàn tất mọi thứ.

Trần Phong ngồi cạnh một gốc cây bên bờ sông, ánh mắt nhìn về chân trời. Ánh trăng trắng bạc phủ lên cơ thể người thanh niên trầm tư suy nghĩ. Cậu nghĩ về từng khoảnh khắc bên cạnh Linh Nhi từ trước đến giờ. Hình ảnh thiếu nữ tươi sáng luôn nở nụ cười, một thiếu nữ năng động, tràn đầy sức sống…

Tất cả điều đó chỉ là giả dối?

Hiện giờ cậu đã hiểu nhiều hơn về Linh Nhi, điều đó khiến cho cậu như nhìn thấy đằng sau nụ cười nàng có thấp thoáng một nỗi buồn man mác. Những phút giây bên cạnh mọi người, nàng luôn trân trọng và sống hết mình, cố gắng mang lại niềm vui cho tất cả…

Đã bao giờ nàng thực sự hạnh phúc?

Từ khi sinh ra, Linh Nhi đã phải đấu tranh mà giành giật sự sống. Mẫu thân bị phong ấn, phụ thân bận rộn, ít có thời gian chăm sóc nàng. Những người xung quanh mỗi khi nhìn thấy đều là nghĩ về một vị Pháp Thánh cường giả, vì nàng mà không thể xuất thế.

Thế gian rộng lớn này, nàng đã từng cô độc vì những lí do như vậy. Trần Phong bất mãn bởi đó không phải lỗi của Linh Nhi, nàng đâu có chọn sinh ra liền sở hữu Vô Cực bản nguyên?

Vậy mà người con gái ấy đã vượt qua tất cả, không những đối tốt với tất cả mọi người mà còn kết giao được rất nhiều bằng hữu, không ngoại lệ một ai. Nàng quan tâm tới an nguy, hạnh phúc của mọi người mà chẳng hề để ý tới bản thân.

Đan Hà nói Linh Nhi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, chấp nhận đau khổ để người khác được an vui.

Trần Phong nhớ lại từng chi tiết trong kế hoạch đột kích Bạch Lang đoàn của Dược bang. Bất chợt cậu nhận ra rằng, với một người tinh tế, cẩn thận như nàng nhưng trong đó vẫn còn một sơ suất lớn, mà điều này không có cách nào giải quyết êm đẹp. Nếu như cậu không đột nhiên xen vào, người giải quyết điều đó đương nhiên sẽ là Linh Nhi.



Lúc nào cũng là như vậy!

Thanh niên thở dài, bắt đầu nghĩ tới Hoàng Thiên. Ngày hôm nay giao chiến, cậu đã hiểu hơn mô tả của nàng về hắn. Đường đường là một thủ lĩnh, vậy mà hắn ta không chút nào quan tâm tới binh sĩ, hoàn toàn vô cảm khi bọn họ bị tấn công, sập bẫy. Hắn ta điên cuồng ra lệnh, bóc lột quân sĩ đến khi họ bị loại ra khỏi cuộc chiến. Kẻ như vậy nhưng nhiều năm qua an vị, không kẻ nào đụng đến, một người như Linh Nhi hiển nhiên không thể nào bỏ qua.

Nàng thật sự lợi dụng ta sao?

Bỗng nhiên Trần Phong tự hỏi. Kể từ khi gặp, những gì cậu làm đều là do cậu muốn, nàng không hề ép cậu làm bất cứ chuyện gì. Những chuyện xảy đến với cậu, tất cả đều không hề nguy hiểm đến tính mạng, hoàn toàn nằm trong khả năng có thể xử lý. Thực lực cậu trong thời gian qua cũng là tinh tiến đến thần tốc. Kể ra, cậu nhận được rất nhiều mà chả mất đi một thứ gì.

Lấy cái cớ nàng tạo ra kẻ thù cho cậu để giận nàng thật sự là vô lý. Những kẻ đó dù sớm hay muộn, cậu cũng sẽ phải đối đầu. Nàng đã sắp đặt mọi thứ để khi cậu giao thủ với bọn chúng thì cậu sẽ là người chiến thắng.

Ta quá ích kỷ rồi sao?

Linh Nhi làm mọi thứ cuối cùng cũng chỉ là để hạnh phúc đến với tất cả mọi người, trong khi bản thân thì đã chẳng có lợi gì lại còn bị hiểu nhầm, thậm chí bị ghét bỏ.

Trận chiến hiện tại cũng là như vậy. Mang trên vai trọng trách quá lớn, thiếu nữ ấy phải nghĩ đến những lợi ích lớn lao hơn. Cảm nhận của mọi người, hiển nhiên nàng đã nghĩ đến và thấu hiểu nhưng đành phải cố gắng cho qua. Có như thế nàng mới có thể đưa ra kế sách mang đến thắng lợi cuối cùng.

Vậy mà cậu, người đã nói rằng cả cuộc đời sẽ luôn yêu thương lại không thể thông cảm rồi ủng hộ, ngược lại còn chỉ trích nàng?

Ta thật sự là sai rồi!

Hoàng Thiên nghi hoặc nhìn thân ảnh cao gầy đang hiên ngang đứng chắn đường đội quân của hắn.

Xung quanh thanh niên kia không có bóng dáng bất cứ ai. Chẳng lẽ hắn ta định dùng sức mình mình mà đấu với mười cường giả pháp quan cảnh, hai mươi lăm khẩu Đại ma pháo cùng một tam tinh pháp tông?

Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội sau khi nhận được thông tin từ nhánh tấn công còn lại thì càng kinh ngạc hơn. Bốn phó thủ lĩnh của hắn đang phải đối phó với Đan Hà cùng một đội quân đông gấp năm, sáu lần.

Như vậy có nghĩa, Trần Phong thực sự chỉ có một mình ở đây!

Hoàng Thiên nhếch mép. Không cần quan tâm tên kia đang đang nghĩ cái gì, trực tiếp loại bỏ hắn là được.

Thanh niên cao lớn phất tay, toàn quân lập tức tiến lên không chút chậm trễ. Tuy nhiên bọn chúng chưa kịp làm gì thì vô số bẫy rập liền xuất hiện, liên tục gây lên thương tổn lên đội quân Kim Sư.

Đại ma pháo được sử dụng ở mức đầu tiên, nã đạn không ngừng nghỉ vào Trần Phong. Thanh niên né tránh, không dính dù chỉ một phát đạn, giữ cho pháp cụ bảo hộ không nhận bất cứ tác động nào.

Kẻ địch mặc dù bị kìm chân nhưng vẫn đều đều tiến đến. Khoảng cách giữa hai bên dần dần được rút ngắn.

Trần Phong vừa né vừa lùi, dẫn đối phương lún sâu vào trận địa của mình. Những cái bẫy xuất hiện không ngừng nghỉ khiến cho Hoàng Thiên bắt đầu cảm thấy khó chịu. Bất quá hắn ta chưa muốn phải ra tay, vẫn tiếp tục dùng ma pháo tấn công cậu, đồng thời dẫn quân băng qua.

Hai bên cứ như vậy mười phút thời gian, thanh niên mới dừng lại, tập trung vào việc né đòn. Thủ lĩnh Kim Sư Thánh hội thấy vậy thì cười khẩy. Để xem bây giờ ngươi định làm gì?

Số lượng bẫy thưa thớt dần đi, kẻ địch theo đó mà tiến lên càng ngày càng nhanh hơn. Nhưng cũng đúng lúc đó, cái bẫy phức tạp nhất của cậu mới là xuất hiện. Mặt đất dưới chân đám người kia sụt xuống, để lộ ra một hố sâu, đáy chứa vô vàn những ngọn chông. Bọn chúng chưa kịp làm gì thì bên trên, những tảng đá khổng lồ như núi cùng số lượng lớn những thân đại thụ đổ xuống, hoàn toàn bít kít đi đường thoát thân. Những tiếng động ầm ĩ liên tục vang lên một hồi, cùng với đó là nước từ kênh đào không ngừng chảy vào hố.

Trần Phong đứng đợi, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Cậu không bao giờ tin chỉ bằng như vậy liền có thể đánh bại được đội quân của Hoàng Thiên, nhất định hắn có thể thoát ra, chỉ là bao lâu mà thôi.

Mười phút sau, bỗng nhiên một vụ nổ kinh thiên động địa xuất hiện. Đất đá cùng cây cối bay tứ tung. Thanh niên lui lại một chút, nheo mắt quan sát tình hình. Theo làn gió thổi đến, khói bụi từ từ tan đi, để lộ trước mắt cậu một nhân ảnh.

Vị đệ tử bài danh đệ nhất tinh anh bảng xếp hạng phía Đông ngoại tông Thiên Huyền lúc này cực kỳ phẫn nộ, đem đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu, miệng gầm gừ:

– Ngươi chết chắc rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.