– Cuối cùng cũng thoát được, đúng là âm hồn bất tán!
Người nọ thở ra một hơi thật dài, nói. Trần Phong có chút dò xét vị pháp sư này. Tuy nói ông ta vừa giúp cậu tiêu diệt hiểm họa, Thần Văn cũng không có phản ứng gì bất thường, nhưng cũng chẳng có gì đảm bảo để có thể tin tưởng ngay, đặc biệt là khi ngoại hình của ông ta giống hệt với hình dáng mà Dị Tộc vừa cố dùng để lừa cậu.
Linh hồn Dị Tộc tan biến, thế giới bạch sắc nơi tầng tám theo đó cũng chậm rãi biến mất, thay vào đó là một đống đổ nát hoang tàn. Pháp sư trung niên nhìn thấy một màn như vậy thì cười nhạt, nói với thanh niên đứng cạnh:
– Đây mới là khung cảnh thật sự của nơi này hiện tại, trận chiến kéo dài suốt cả vạn năm, tòa tháp này vốn đã bị hư hại quá nửa rồi! Những gì mà các ngươi trải qua bên dưới phần lớn đã được xây lại, chẳng thể nào so sánh được với trước kia!
Nhận thấy Trần Phong không hề có ý định đáp lại, vẫn chỉ chăm chú nhìn mình, vị tiền bối mới như nhận ra hoàn cảnh hai người bây giờ. Lấy tay gãi đầu, ông trỏ vào cầu thang xoắn dẫn lên tầng chín, nói với cậu:
– Vừa đi vừa nói nhé!
Thanh niên cao lớn khẽ gật. Thần Văn đã xác nhận người kia hoàn toàn không có dấu hiệu của Dị Tộc, vậy nỗi lo trong lòng cậu coi như cũng giảm đi kha khá. Cuộc chiến tại Cổ điện này không rõ thế nào nhưng cậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-menh-thien-ton/2838985/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.