Dương Tuấn khoan thai bước đi trong rừng, trong số các sư huynh đệ, anh là người sẽ đưa tiễn Trần Phong cuối cùng. Cảm xúc của anh hiển nhiên là có chút phức tạp. Lần trước hai người sánh bước thế này, một người là Chấp Sự có thâm niên, một người chỉ là đệ nhất tân sinh nho nhỏ. Tuy nhiên giờ đây, Trần Phong chân chính đã là truyền kỳ, làm rạng danh các huynh đệ Phong tháp.
Dĩ nhiên đối với điều này, không ai là cảm thấy ghen tị, nhưng riêng Dương Tuấn lại thấy khâm phục nhiều hơn là ghen ghét. Cậu đã mang lại vô số chiến tích, giúp anh không chỉ được nở mày nở mặt, mà còn có một lượng khổng lồ tài nguyên để tu luyện.
- Ta chỉ tiễn được đến đây\, tiếp theo đệ phải tự lo lấy rồi!
Đưa thanh niên cao lớn đến chân ngọn tháp, vị Chấp Sự cười nói. Cậu ta cũng chắp tay, mỉm cười đáp lại:
- Làm phiền huynh rồi!
- Bảo trọng nhé!
- Huynh bảo trọng!
Khẽ gật đầu với sư huynh, Trần Phong sau đó bước lên bậc tam cấp ngoài cùng. Các pháp sư khác được quyền tiến vào Tàng thư các cũng gần như đã có mặt đông đủ, chỉ còn thiếu Thủy tháp nữa.
Cậu vừa đặt chân lên thềm trước ngọn tháp, hai pháp sư tham dự trận tranh đoạt của Thủy tháp cuối cùng cũng xuất hiện. Vương Chung nhìn thấy thanh niên Phong tháp đã đến thì chắp tay cười nói:
- Trần Phong huynh đệ đến sớm thật đấy!
- Thực ra ta cũng vừa tới!
Thanh niên Phong tháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-menh-thien-ton/2838980/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.