Thiên Vũ tuy nói là phòng đấu giá lớn nhất Huyền thành, nhưng trong mắt lão luyện dược sư tam phẩm kia chẳng có chỗ nào đáng coi trọng, vì vậy mà lão ta tới ngày thứ ba kể từ khi nhận được thư của môn chủ nơi đây thì mới chịu tới. Vừa đặt chân đến trước cổng, lão đã nhìn thấy Trương Yên đứng đợi, đôi mắt liền ánh lên dục hỏa, vội vã bước tới:
– Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp rồi!
Giọng nói nghe qua đã thấy chân chính là một tên dê cụ, chẳng có chút nào phẩm giá của một luyện dược sư đã đạt tới tam phẩm. Tổng quản sự Thiên Vũ vậy mà không tỏ ra chút nào khó chịu, nói:
– Chào buổi chiều Đan Mùi tiên sinh! Mọi người đang chờ ngài bên trong!
Trương Yên nói xong thì lập tức dẫn đường, vừa kịp lúc tránh đi bàn tay của tên biến thái đang hướng tới. Lão dê cụ vừa rồi chỉ nghe được vế đầu, đoạn sau chẳng lọt vào tai vì đang bận thèm thuồng cơ thể quyến rũ đầy mị lực. Hụt mất trong gang tấc như vậy, lão lại càng hứng thú hơn, cố gắng sát lại gần tổng quản sự Thiên Vũ.
Bất quá nàng như thể có mắt sau lưng, chân vẫn là uyển chuyển bước tới, chẳng thèm nhìn phía sau lấy một lần mà vẫn tránh được mấy cái chạm, ôm ấp của Đan Mùi. Hai người cứ như chơi đuổi bắt, một đường đi tới phòng chờ lớn nhất. Cửa vừa mở, Trương Yên liền tránh sang bên trái, khiến cho vị tam phẩm luyện dược sư vồ hụt, nằm dài dưới sàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-menh-thien-ton/2838933/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.