Lý Hồng tinh thần là như vậy, gọi những trại viên nào “rảnh rỗi” đi sửa sang lại các khu vực huấn luyện. Tuy nhiên không phải ai cũng nghe lời hắn, vẫn còn không ít những kẻ mặc kệ nỗi sợ lâu nay của mình với cựu trại trưởng, tuyệt đối chống lệnh không làm.
Với những kẻ này, Lý Hồng không giống như suy nghĩ của mọi người, không hề trừng phạt chúng, hoàn toàn bận tâm tới chúng nữa, cứ thế làm việc của mình. Bởi hắn biết thực chất, những người có nhiệt huyết thực sự đã đi theo Thiên Lạc cả rồi, những kẻ đang làm việc cùng hắn chỉ là làm theo lệnh hắn vậy thôi, chứ chẳng có chỗ nào hứng thú hay tập trung cả. Minh chứng cho việc đó, chính là năng suất làm việc của đám người này cực kỳ thấp, tổng phần họ làm lại có khi còn không bằng của mình hắn.
Những ngày cuối cùng trước khi kỳ đi nghĩa vụ quân sự hằng năm đến cứ như vậy trôi qua. Ai luyện tập cứ luyện tập, ai tu sửa cứ tu sửa, ai an yên cứ an yên. Tuy nói trại tập trung này vẫn còn một chút tĩnh lặng của sự trì trệ, nhưng quá nửa trong nó đã có bầu không khí hồ hởi, sôi động, và khoảng một phần tư là một sự nhiệt huyết không ra nhiệt huyết, tẻ nhạt không ra tẻ nhạt.
Buổi sáng hôm ấy, tất cả mọi người tập trung tại sân trước, tuy nhiên không phải là cái bầu không khí buồn rầu như mọi khi, mà nó hừng hực khí thế như một quân đoàn chuẩn bị ra trận. Những người đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-menh-thien-ton/2838896/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.