Tiếng tiêu của Thiên Y vang vọng đến khuya thì dừng lại, kéo theo cơn luyến tiếc vô bờ của các trại viên. Họ vẫn muốn nghe nữa những khúc nhạc du dương trầm lắng ấy, vẫn muốn cảm nhận cái xúc cảm nặng tình nặng nghĩa lay động lòng người.
Tuy nhiên với những điều ấy chàng trai rồng dứt khoát từ chối tiếp tục, chỉ mỉm cười, nói rằng tối mai cũng giờ ấy sẽ quay lại chơi nhạc. Bản thân cậu thực chất cũng chẳng muốn dừng lại, nhưng cậu cũng rõ ràng nếu cứ liên tục luyện tập với cường độ thế này hằng ngày, cậu nên biết giới hạn của bản thân ở đâu, nếu không sớm thôi cậu sẽ kiệt sức.
Và đến lúc này, khi được nói chuyện trực tiếp với Thiên Y, các trại viên mới nhận ra một sự thật mà có nằm mơ họ cũng không nghĩ tới, đó là đôi mắt của chàng trai này hoàn toàn không thấy gì cả! Cậu ấy vẫn sinh hoạt, luyện tập giống như bao người khác, thậm chí so ra có khi còn khắc nghiệt hơn một chút, vậy mà các giác quan của cậu ấy lại không hề hoàn hảo.
Trong lòng dâng lên một cỗ kinh ngạc và kính trọng, bọn họ đối với Thiên Y lúc này quý mến so ra có khi không thua kém Thiên Lạc là bao, thậm chí còn vượt rất xa Lý Hồng về độ nể phục. Người này theo như họ cảm nhận và nghe kể thì tu vi pháp lực mới chỉ là hư cảnh hậu kỳ nhưng linh hồn cảnh giới đã là hậu kỳ Linh cảnh, thực chẳng biết nên coi cậu ta là phế vật hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-menh-thien-ton/2838893/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.