Trịnh Duẫn Hạo từ bé đã rất ghét nam nhân có nữ khí, cũng rất ghét nữ nhân có máu lăng loàn. Hắn cứ nghĩ, nam yêu nhau là thiểu số, là đồng tính không nên có, là một tình yêu sai lầm. Giống như người đời, suy nghĩ chung của họ tình yêu của một cặp đôi đồng tính thật ghê tởm, họ khinh bỉ và nhìn một con mắt khác về hai người đàn ông yêu nhau.
Tự hỏi rằng trên cái thế giới đầy mâu thuẫn này, nhiều lúc một con chó còn được sống dư dả hơn cả một con người, nhưng cũng có lúc một con chó cũng bị đem ra vứt ngoài thùng rác và bỏ lạnh nó. Trịnh Duẫn Hạo hắn ban đầu cứ ngỡ là ghê tởm, nhưng từ khi gặp anh, là cái suy nghĩ ấy lập tức chấm dứt. Hắn thấy mình tại sao lại xuất hiện cái suy nghĩ ghê gớm này, nhưng trái tim hắn tạo sao vẫn hướng về phía người con trai đó. Rồi không thể cưỡng nổi tuyệt sắc, hắn liền dở thủ đoạn để anh bên hắn, để trói buộc anh về ở trong vòng tay của hắn. Kiếm một bạn giường không khó, cái khó là kiếm người bạn đi cùng mình suốt cả cuộc đời. Hắn bị anh mê hoặc mất rồi, chính hắn cũng cảm thấy mình ghê tởm nữa là ai khác, nhưng dần hắn thấy, tình yêu này là đẹp hơn cả tình yêu nam nữ đấy chứ.