Edit: Cresent Munn Chỉ
Hoài Giảo cũng không rõ mình làm sao có thể lảo đảo bước ra khỏi cái phòng thiết bị cũ kỹ kia.
Căn phòng ấy hẳn đã bị bỏ hoang từ lâu, bụi bặm mù mịt bay tán loạn, ánh sáng lờ mờ, chẳng khác gì một căn phòng chứa đồ bị quên lãng. Cậu ngây ngốc ngồi trong đó gần suốt buổi trưa, đến khi bước ra ngoài thì đầu tóc rối tung, quần áo xám xịt lấm lem, gò má đỏ ửng, thoạt nhìn chẳng khác gì vừa bị người ta bắt nạt một trận.
Hiện tại đã vào giờ nghỉ trưa, học sinh đi lại trên đường không ít. Hoài Giảo cảm thấy mất mặt không thôi, sợ bị ai nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này nên cứ thế nép theo con đường nhỏ phía sau hoa viên mà trốn về ký túc xá dưới sự chỉ dẫn của 8701.
Dù nơi này là trường quý tộc, nhưng quy định lại cực kỳ nghiêm ngặt, không vì thân phận giàu có hay địa vị mà phân biệt đối xử. Từ Trữ Dịch – người ở tầng lớp cao nhất, đến những học sinh bình thường như cậu, ký túc xá đều theo chuẩn phòng bốn người.
Chỉ là, nội thất và môi trường thì đúng là xa hoa hơn nhiều so với những nơi khác.
Lúc Hoài Giảo về đến phòng thì chưa có ai. Ba người bạn cùng phòng vẫn chưa quay lại, điều đó khiến cậu thở phào nhẹ nhõm. Vừa khép cửa lại, cậu liền cuống quýt cởi chiếc áo khoác bẩn bám đầy bụi.
Thời gian nghỉ trưa không dài, Hoài Giảo cũng không định đi tắm — cậu sợ đang tắm dở thì bạn cùng phòng trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-xinh-dep/4410725/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.