Trong đội có sáu sinh viên đại học, vậy mà không ai phản bác lời hắn nói.
Khi nhắc đến từ "giống cái," ngoại trừ Đan Trì bên cạnh có biểu cảm hơi thay đổi lớn một chút, thì những người còn lại chỉ ngỡ ngàng một thoáng, sau đó nhanh chóng chấp nhận điều đó như lẽ thường.
Chưa bàn đến việc từ "giống cái" dùng cho con người đã khó hiểu đến mức nào, mà lại nói Hoài Giảo—một người đàn ông—là giống cái thì càng kỳ lạ.
Hoài Giảo chợt nhớ lại lần đầu tiên ngồi thuyền vào hang nước, trên đường về đã gặp phải chuyện gì đó.
Bàn tay lạnh lẽo ấy, từ bên hông cậu lần mò lên tận ngực, ẩm ướt và trơn trượt, mang theo hơi lạnh rờn rợn. Vì tầm nhìn bị che khuất, lại không nghĩ đến chuyện đó có liên quan đến quái vật, nên lúc ấy cậu cứ tưởng rằng người ngồi bên cạnh mình là Đan Trì đang cố tình chọc ghẹo.
Cậu vừa tức vừa xấu hổ, giả vờ không biết rồi làm ầm lên cả buổi, đến mức Vương Nhị Ngưu còn vì chuyện này mà đánh nhau với Đan Trì.
Cuối cùng, Đan Trì—nạn nhân vô tội—thậm chí phải đến phòng tắm công cộng chặn cậu lại giữa đêm, mang theo cả một thanh chocolate để vừa giải thích vừa dỗ dành. Ngày hôm sau lên núi, Đan Trì còn phải cõng cậu cả quãng đường...
Nghĩ đến đây, Hoài Giảo bỗng dưng cảm thấy hơi xấu hổ. Dường như Đan Trì mới là người phải chịu oan ức, hết lần này đến lần khác phải đội nồi.
"Bảo sao cậu ấy cứ bảo có ai đó sờ vào người mình," lúc này Vu Vấn Thanh cũng đã ngộ ra, nhướng cao chân mày, tỏ vẻ như vừa thông suốt, "Cái vết trên bụng trước kia, hóa ra cũng là do con quái vật trong hang nước làm."
"Bọn mình còn tưởng là Đan Trì..."
Đan Trì, người bây giờ mới được minh oan: "..."
Thôi, cuộc sống mà.
"Rốt cuộc là mùi gì cơ chứ?" Trong khi hoàn cảnh hiện tại rõ ràng không phải lúc thích hợp để thỏa mãn trí tò mò, cả nhóm vẫn đang trong tình thế nguy hiểm. Thế nhưng, trong cái hang nhỏ âm u, ánh sáng yếu ớt từ đèn pin chiếu lên cậu nhóc xinh đẹp, giờ đây lại đang bất lực để lộ ra những phần mềm mại của mình trước mắt họ.
Một người đến cả loài quái vật dị dạng, tàn bạo, phi nhân tính cũng phải trêu chọc hết lần này đến lần khác.
Làm sao có thể khiến người khác không nghĩ ngợi lung tung?
Khoảnh khắc Lan cúi gần và khẽ hít một hơi từ người nọ, y cũng cảm thấy điều gì đó như lũ quái vật . Hai người đứng gần nhất cũng như bị hút hồn bởi hai viên ngọc nhỏ* căng tròn ngay trước mũi Lan, dường như họ cũng ngửi thấy điều gì đó. *Ngực của em Giảo đó.
Hoài Giảo chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình lại rơi vào tình huống... bị người khác vén áo và ngửi mùi trên cơ thể như vậy.
Vạt áo được buông xuống, nhưng Lan không trả lời trực tiếp câu hỏi của Vu Vấn Thanh. Anh chỉ cụp mắt, giọng điềm nhiên:
"Chúng có thể tái tạo. Cách nhận biết giống cái là qua mùi hương, tìm thấy chúng ta chỉ cần dựa vào âm thanh."
Chỉ một câu nói đơn giản, Lan đã kéo chủ đề trở lại đúng trọng tâm.
Hoài Giảo nghe mà mơ hồ hiểu được, chỉ ngoan ngoãn ngồi thu chân sang một bên, lắng nghe mọi người phía trước đang dần bình tĩnh lại, từng bước phân tích:
"Như vậy, điểm yếu duy nhất của chúng dường như là... không có thị lực?"
Thấy không ai phản bác, cô gái tóc ngắn khẽ mím môi, hào hứng đề nghị:
"Nếu đúng như vậy thì tuyệt quá. Vì mắt là điểm yếu, chúng ta có thể lợi dụng điều đó..."
Thế nhưng cô chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang bởi Đan Trì, người đang cau mày ngồi bên cạnh Hoài Giảo.
Người đàn ông nhíu chặt lông mày, giọng lạnh lùng chỉnh lại:
"Đó không phải là điểm yếu."
Ánh sáng lờ mờ của đèn pin bất ngờ bị tắt đi, Đan Trì đứng trong bóng tối, nói:
"Đó là sự tiến hóa."
Không gian hoàn toàn tối tăm, bị cô lập, trở thành một hệ sinh thái độc lập với thế giới bên ngoài. Chúng từ bỏ đôi mắt—thứ vô dụng nhất trong môi trường hang động này—để nâng cao các giác quan khác.
"Ở đây, tai và mũi có giá trị. Chỉ có mắt là không."
Vì trong nơi không có ánh sáng, thị lực là không cần thiết.
Chúng chỉ cần thính giác và khứu giác là có thể xác định chính xác vị trí của thức ăn và giống cái.
Lộ trình thoát hiểm mà cả đội bàn bạc ra trước tiên là phải tìm được nguồn nước.
Lối đi về bờ sông lớn lúc trước đã bị đá lớn chặn mất. Chỉ cần nhìn dòng nước mạnh trước đó cũng có thể nhận ra nước trong hang là nước chảy. Mà nước chảy thì nhất định sẽ dẫn ra ngoài.
Người đàn ông mập thường dẫn đầu mở đường nay sau khi bị thương đã suy yếu đi nhiều. Trong hai chiếc túi mang theo có thuốc kháng sinh và thuốc chống viêm, nhưng dù đã dùng, hắn ta vẫn còn rất yếu. Vu Vấn Thanh và cô gái tóc đuôi ngựa có thể lực tốt hơn một chút cùng đỡ hắn ta, cố gắng không để hắn làm chậm tiến độ của cả đội.
Hai người duy nhất còn sức chiến đấu, Đan Trì và Lan, một người đi đầu dẫn đường, người kia chốt lại ở phía sau.
Dù gần như có thể chắc chắn rằng con quái vật không có thị lực, nhưng để an toàn, ánh sáng đèn pin trên đường đi vẫn được giữ ở mức rất thấp.
Hoài Giảo được Đan Trì nắm chặt tay dắt đi, cảm giác đường phía trước hơi khó nhìn.
Ngay cả bước chân cũng cố ý nhẹ hơn.
Trên đường, gặp phải hai ba con quái vật da xanh xuất hiện đơn lẻ, Đan Trì và Lan đều dễ dàng xử lý. Hoài Giảo trốn sau lưng Đan Trì, tận mắt nhìn thấy người đàn ông chỉ với một chiếc rìu leo núi gập, đã dễ dàng cắt đứt cổ những con quái vật đó.
Máu của chúng, lạnh ngắt như nhiệt độ cơ thể, bắn lên mặt Hoài Giảo.
Màu sắc đen kịt, chất lỏng lại dính đặc.
Hoài Giảo run run đưa tay lên, nhẹ nhàng lau máu trên má. Nhìn vào ngón tay dính máu bẩn trong hai giây, hắn nhận ra một điều rõ ràng: mục tiêu của hai con quái vật bất ngờ lao ra từ bóng tối trong hang đá dường như là nhắm thẳng vào cậu.
"Không sao chứ?" Gương mặt lạnh lùng của Đan Trì thoáng hiện chút căng thẳng. Anh nhanh chóng rút một tờ giấy từ trong túi ra, nửa quỳ xuống lau đi vết máu bẩn trên mặt Hoài Giảo, vừa lau vừa thấp giọng xin lỗi:
"Không để ý đến cậu, xin lỗi."
Người đối diện khẽ ngẩng lên, đôi mắt ánh nước lấp lánh, không nói một lời, chỉ lắc đầu.
Bộ dạng ướt át và đáng thương lúc này khiến trái tim Đan Trì rung động không ngừng. Động tác lau mặt cũng trở nên thiếu ổn định.
"Qua đây xem!"
Hai xác quái vật nằm trên đất, sau khi mất đi dấu hiệu sự sống, lớp vảy trên cơ thể chúng co lại, chất nhầy bám trên người cũng khô đi khá nhiều.
Vu Vấn Thanh cúi người sờ thử, sau đó nhíu mày, khẽ phì một tiếng: "Máu của chúng có màu đen, còn chất nhầy chảy ra từ dưới lớp vảy."
Lớp vảy trên cơ thể quái vật lớn hơn vảy cá thông thường rất nhiều, có màu xanh đen. Phần gần sát da thì nhạt màu hơn, thiên về trắng. Khi nhổ một mảnh vảy ra, người ta phát hiện rằng da dưới lớp vảy vẫn còn nguyên vẹn, ngoài màu sắc khác biệt, nó thực sự giống da người bình thường như đúc.
"Giống như là lớp vảy này mọc lên sau này." Cô gái tóc đuôi ngựa nén cảm giác buồn nôn, quan sát rồi nói: "Chắc là để thích nghi với môi trường?"
"Thích nghi môi trường gì mà lại cần mọc ra vảy chứ?" Người đàn ông béo yếu ớt hỏi. "Chẳng lẽ là cá sao..."
Câu nói vu vơ của anh lại khiến cả nhóm bừng tỉnh.
Có vảy, cơ thể ẩm ướt đầy chất nhầy, lại xuất hiện trong hang động ngập nước. Điểm đầu tiên mà Hoài Giảo bị chạm vào chính là trên thuyền. Khi đó bọn họ đi bằng đường sông, xung quanh ngoài nước sông ra hoàn toàn không có chỗ nào khác để đặt chân.
"Không chừng nơi chúng tập trung cũng chính là chỗ có nguồn nước." Đan Trì điềm tĩnh nói.
Nếu đúng như vậy, muốn dựa vào nguồn nước để thoát ra chắc chắn sẽ phải đối mặt với chúng. Ngược lại, nếu tránh nguồn nước mà đi thám hiểm mù quáng, mức độ nguy hiểm có thể giảm xuống, nhưng lương thực và thời gian lại không đủ.
Cả nhóm bỗng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nơi nghỉ ngơi đêm qua, ở gần cửa hang có ánh sáng le lói. Chiếc đèn pin bị rơi lại trong lúc mọi người hoảng loạn chạy trốn trước đó vẫn đang sáng.
Mọi người liếc nhìn nhau, trong lòng có chút vững tâm hơn.
Hoài Giảo khoác trên người chiếc áo khoác mà Đan Trì đã mặc suốt hai ngày. Chiếc áo giống như cách động vật phủ kín cơ thể để che giấu mùi hương, toàn thân cậu đều bị bao bọc bởi hương của Đan Trì. May mắn thay, không khí trong hang lạnh lẽo khiến không ai toát mồ hôi, bên trong áo ngoài mùi thuốc lá sạch sẽ và nồng nàn, không có thêm mùi khó chịu nào khác.
Hoài Giảo bước theo đoàn, áo cài chặt kín, thậm chí đội cả mũ lên.
Từ những con quái vật nhỏ bị hạ gục dọc đường, cả nhóm đã xác nhận suy đoán của Lan rằng những sinh vật này truy đuổi họ chủ yếu dựa vào âm thanh.
Chỉ khi đến gần, chúng mới ngửi được "mùi hương của giống cái."
Thính giác và khứu giác của chúng nhạy bén một cách bất thường, nhưng mỗi giác quan lại chỉ có một chức năng duy nhất và rõ ràng.
Đây có thể coi là một thông tin tốt.
"Cố gắng đừng phát ra tiếng động, bước chậm thôi." Đan Trì khom người, đi ở phía trước cùng bước chân nhẹ nhàng, khẽ nhắc nhở.
Mọi người đồng loạt gật đầu đáp lại.
Mục đích chính của lần quay lại này là để tìm lại những chiếc ba lô của họ.
Trước đó, lượng lương thực được ước tính đơn giản, nhưng khi chọn cách tránh xa nguồn nước, vấn đề bắt đầu xuất hiện. Với lượng thực phẩm ít ỏi này, dù mỗi ngày chỉ ăn một bữa nhỏ, họ cũng chỉ duy trì được trong ba ngày. Nhưng trong ba ngày đó, thể lực sẽ dần suy giảm. Đừng nói đến việc tìm đường thoát thân, ngay cả đối phó với những con quái vật lẻ loi cũng sẽ ngày càng khó khăn hơn.
Có người đề xuất: "Quay lại xem một lần, nhân lúc thể lực vẫn còn đủ." Chỉ cần tìm lại được ba lô, họ có thể cầm cự trong hang động hàng chục ngày mà không thành vấn đề.
Chiếc đèn pin bị rơi lại không ai tắt, pin đã gần cạn. Nó bị kẹt giữa đống đá, ánh sáng ngày càng yếu, chỉ đủ rọi sáng một góc nhỏ.
Hoài Giảo đi theo nhóm, vừa ló đầu ra khỏi miệng hang đã cảm thấy toàn thân tê rần.
Trên vách hang, dưới mặt đất, năm, sáu con quái vật da xanh với đủ kích cỡ đang nằm rải rác hoặc bám lơ lửng.
Những chiếc vảy sắc bén phản chiếu thứ ánh sáng quái dị. Âm thanh "soạt, soạt" tựa như tiếng thở của thằn lằn vang vọng trong hang động, liên tiếp từng đợt.
"Giữ an toàn cho bọn họ." Đan Trì quay đầu, dùng khẩu hình nhắc nhở Lan.
Lan khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu.
Trong ánh sáng mờ nhạt, thực tế họ chẳng thể nhìn rõ trong hang còn ba lô hay không. Nhưng so với việc chết đói trong hang hoặc bị quái vật ăn thịt, thử quay lại đây cũng mang lại một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Khi đi vào, họ có thể mơ hồ nhận ra ở giữa hang, trên mặt đất bằng phẳng, có những hình dáng giống như các túi ngủ bị vứt chồng chéo.
Mắt Hoài Giảo rất tốt, cậu nheo mắt nhìn kỹ. Không hiểu sao cậu lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nhưng lúc này họ đã đi sâu vào trong hang, không còn đường rút lui. Từng bước chân khẽ khàng, tất cả đều nín thở, tiến gần mà không khiến quái vật xung quanh nhận ra.
Càng đến gần túi ngủ nằm giữa hang, Hoài Giảo càng thấy bất an. Trong lòng cậu vang lên hồi chuông cảnh báo. Giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm của cậu cứ liên tục nhắc nhở: Cẩn thận, có gì đó không đúng ở đây.
Vừa mới dừng bước, Lan ở phía sau như sợ Hoài Giảo chạy lung tung, lập tức nắm chặt lấy tay cậu.
Xung quanh không thấy dấu vết của ba lô, chỉ có những túi ngủ phồng lên. Mọi người đành đưa ra giả thuyết lạc quan nhất: đồ đạc đã bị nhét vào bên trong những túi ngủ đó.
Giả thuyết này không có cơ sở và thoạt nghe có phần kỳ quặc, nhưng lúc này đã đến đây thì ít nhất cũng phải xác nhận cho rõ.
Ánh sáng từ đèn pin chập chờn, yếu ớt lóe lên vài lần. Ngay khi Đan Trì vươn tay tới gần, đèn đột ngột tắt ngấm.
Cùng lúc đó, từ miệng túi ngủ, mấy đôi mắt khổng lồ, ánh lên sắc sáng lân tinh, đầy tơ máu đỏ rực, bất ngờ mở trừng trừng.
...
Hơi thở dồn dập vang vọng trong hang đá chật hẹp, không gian ngột ngạt đến mức mùi máu tanh quẩn quanh nơi chóp mũi cũng không cách nào xua đi. Lồng ngực và phổi như bị thiêu đốt, dường như sắp bùng cháy ra thành tia lửa.
Trong cơn chạy trốn không hồi kết, ngay cả con đường trước mắt cũng chẳng còn phân biệt được.
Hoài Giảo thở hổn hển, gần như không chịu nổi nữa, thì bỗng nghe thấy phía sau vang lên một tiếng thét chói tai. Cổ tay cậu bị kéo mạnh, trọng tâm mất ổn định, cậu chỉ kịp nhắm mắt thật nhanh trước khi ngã nhào ra phía sau.
Một tiếng "bịch" vang lên dưới thân.
Hoài Giảo giật mình trong thoáng chốc. Khi mở mắt ra, cậu thấy mình đang đè lên người Lan trong đường hầm tối tăm. Hai người ôm nhau trong tư thế kỳ quái, nằm ngửa trên mặt đất.
Trên vách hang phản chiếu ánh sáng lấp loáng từ nước, một con quái vật khổng lồ ít nhất cao hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, chưa từng thấy bao giờ, đang há to cái miệng méo mó, xông thẳng về phía hang động.
Sinh vật đó xấu xí một cách đáng sợ, đầu lâu xanh đen dị dạng hoàn toàn trọc lóc, không có lấy một sợi tóc, toàn bộ bị che phủ bởi lớp vảy dày cộm. Khi chui vào trong hang, chất nhầy trên người nó làm vách đá xung quanh trở nên trơn trượt.
Hình như nó vừa ngửi được mùi gì đó, tiếng gào rú đột nhiên ngưng bặt. Chỉ một giây sau, không hề do dự, nó bò thẳng về phía Hoài Giảo.
____Munn: HAPPY NEW YEAR CÁC TÌNH IU CỦA MUNN NHA!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]