🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Cresent Munn

Một mảnh vải ướt nhỏ được treo trên đầu một nhũ đá, cách đống lửa không xa. Ngay phía trên ngọn lửa, một chiếc nồi kim loại nhỏ đang sôi ùng ục.

Hương thơm của mì ly lan tỏa kích thích khứu giác của Hoài Giảo. Cậu quay lưng lại mọi người, lén nuốt một ngụm nước miếng.

"Cậu mặc cái quần đó xong chưa?"

Ngồi bên đống lửa, Vu Vấn Thanh dường như luôn chú ý đến Hoài Giao. Vừa ngước mắt lên, anh đã thấy Hoài Giảo nấp sau lưng Đan Trì, vẫn chậm chạp chưa mặc xong quần, động tác chậm rì rì.

Hoài Giảo giả vờ không nghe, khẽ quỳ gối kéo cạp quần lên. Cậu mặc áo khoác ngoài của Đan Trì để che kín phần đùi trở lên, chỉ để lộ một chút chân, cố gắng không để bản thân trần như nhộng trước mặt mọi người.

Chiếc quần hơi rộng, mặc vào không vừa khít, thắt lại cũng chỉ treo lỏng lẻo trên bụng. Khi gài khuy xong, cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy một vết hằn đỏ nổi bật trên bụng trắng nõn.

Đó là vết cọ sát khi Hoài Giao ôm lấy Lan trong nước, bị dây lưng quần của đối phương làm trầy.

Vết thương hơi rát, Hoài Giảo xoa nhẹ một chút.

...

Mì gói được nấu xong và đựng trong túi đựng ban đầu. Đan Trì lấy một gói, không ăn mà định đưa cho Hoài Giảo trước. Ngồi bên phải Đan Trì, Hoài Giảo khép chân một cách không thoải mái, vẻ mặt có chút ngượng nghịu.

Mọi người đều biết lý do cậu ngồi khó xử như vậy. Mảnh vải trắng treo trên đầu nhũ đá mới được phơi không lâu, nước còn nhỏ giọt tí tách.

Bên dưới trống không, chẳng trách lại ngồi không yên.

Đôi đũa đưa đến trước mặt, Hoài Giảo vội vươn tay đón lấy. Đan Trì nhìn cậu, vẻ mặt lúng túng hơn cả chính chủ. Tai anh đỏ ửng, nhưng khuôn mặt vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, lạnh giọng hỏi: "Cậu tự ăn được không? Vương Tranh chẳng phải lúc nào cũng đút cho cậu à?"

"Phiền phức chết đi được." Anh ta giữ chặt đôi đũa, giọng điệu như kiểu bị ép buộc, cứ như không còn cách nào khác, buộc phải đút cho cậu.

Hoài Giảo: "..."

Cậu nhẫn nhịn, không muốn phí thời gian đôi co chuyện này, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn há miệng.

Đối diện, Vu Vấn Thanh nhìn cảnh đó, khẽ nhếch miệng cười lạnh.

Trong hang động, thời gian eo hẹp, ai nấy ăn uống nghỉ ngơi đều rất nhanh. Hoài Giao để Đan Trì đút được chưa đến nửa phút, thì bỗng nghe thấy một tiếng "Ê" ở bên cạnh.

Người béo gom rác nhựa vào một túi màu đen, vừa dọn dẹp vừa nghi hoặc nói: "Hai cô kia sao thay quần áo mà lâu thế nhỉ? Chúng ta sắp ăn xong hết rồi..."

Thực tế chưa lâu, hai nàng chỉ mới vào hang động nhỏ bên cạnh chưa đầy năm phút. Nhưng ở tình cảnh hiện tại, năm phút cũng hơi dài để chỉ thay quần áo, đặc biệt trong tình huống cấp bách thế này.

Đan Trì sau khi đút xong cho Hoài Giảo, tự mình nhanh chóng ăn nốt phần mì. Nghe vậy, anh nhíu mày, đội ngũ đều thân quen, hai cô gái đều không phải kiểu người chậm chạp. Rời đội vì lý do thay đồ lâu như vậy, quả thật đáng ngờ.

"Đi xem thử." Đan Trì gật đầu với người béo.

Không xa, hang động nhỏ hơn nơi họ đang nghỉ ngơi mấy mét. Ánh sáng từ chiếc đèn pin đặt trên mặt đất vẫn còn sáng rõ. Người béo tiến lại gần, để tránh hiểu lầm, anh đứng ngoài hang gọi lớn: "Vũ tỷ? Hai người xong chưa?"

Anh chờ vài giây, không ai trả lời.

Gọi thêm hai, ba tiếng nữa vẫn không có phản ứng, người béo mới nhận ra tình hình không ổn.

Sắc mặt anh lập tức thay đổi, nhanh chóng bước vào hang.

Đèn pin vẫn chiếu sáng lên vách đá, ánh sáng trắng lan tỏa nơi cửa hang. Trên mặt đất, quần áo cũ vứt bừa bộn, nhưng chủ nhân của chúng đã biến mất từ lúc nào.

"Này! Lại đây! Có chuyện rồi!"

Người béo vội nhặt chiếc đèn pin lên, vừa soi vào bên trong vừa hoảng hốt gọi to: "Tiểu Dao và Rain mất tích rồi! Mau qua đây!"

Nghe vậy, sắc mặt mọi người lập tức biến đổi. Đơn Trì nhanh chóng đứng dậy, lấy túi đồ bên cạnh đeo lên vai. Bên trong là vài dụng cụ khẩn cấp như đèn pin và dao nhỏ.

Tình hình khẩn cấp, các balo của nhóm vẫn nằm tản mạn, không kịp thu gom. Đơn Trì mím môi, quay sang dặn Hoài Giao đứng dậy cùng mình: "Cậu ở lại trông balo. Tôi và Vu Vân Thanh đi xem."

Đàn ông lạnh lùng liếc nhìn Lam, người vẫn đang im lặng ngồi đó. Hai ánh mắt chạm nhau một thoáng, Lam khẽ gật đầu, sau đó Đơn Trì quay người dẫn Vu Vân Thanh nhanh chóng chạy về phía hang động kia.

...

Vừa vào hang, ánh sáng trắng từ cửa đã biến mất, chỉ còn lại bóng tối bao trùm.

Khu vực bên bờ sông ban nãy còn náo nhiệt, giờ chỉ trong chớp mắt đã im lặng đến đáng sợ. Hoài Giảo đang định đứng dậy, vẻ mặt ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng với tình huống bất ngờ này.

Bốn chiếc balo xếp chồng cạnh bờ sông, ngọn lửa vẫn cháy âm ỉ, trong hang động rộng lớn giờ chỉ còn lại cậu và Lan – chàng trai đeo khẩu trang.

"Chúng, chúng ta..."

Hoài Giao nhìn đống balo, rồi lại nhìn Lam, người đang ngồi lặng lẽ bên cạnh, giọng nói mang chút bối rối: "Phải làm sao đây?"

Người đàn ông lạnh lùng, một tay cầm cây củi khuấy nhẹ đống lửa.

Vừa qua còn ôm cậu trong nước, vậy mà giờ, người đàn ông tên Lan này khi không có ai xung quanh lại càng toát ra vẻ xa cách, lạnh lẽo. Anh không hề đáp lại câu hỏi của Hoài Giao, chẳng có chút quan tâm nào, mãi một lúc vẫn không mở miệng.

Rõ ràng lúc còn ở trong nước, anh vẫn nói chuyện với mình.

Bị ngó lơ, Hoài Giảo mím môi, có chút lúng túng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong hang vẫn không thấy có động tĩnh. Lúc này đã không biết qua bao lâu, Hoài Giao muốn nhìn đồng hồ nhưng lại không có. Ngồi bên đống lửa, lòng cậu như lửa đốt nhưng chẳng thể làm được gì.

Ánh mắt dừng lại trên chiếc quần lót đang phơi trên nhũ đá. Vừa kịp khô, cậu đứng dậy cầm lấy.

Đối diện, ánh mắt lạnh lẽo của Lam chậm rãi nhìn qua, giọng nói trầm thấp vang lên:

"Mặc ngay tại đây."

Hoài Giảo khựng lại.

Cậu quay đầu, lộ vẻ mặt ngơ ngác, hỏi:

"Sao cơ?"

Người đàn ông có ngũ quan sắc nét nhìn thẳng vào cậu, vẻ mặt như không hiểu sao cậu còn hỏi câu ngớ ngẩn như thế. Anh khẽ nhíu mày, giọng điệu bình thản nhưng chắc nịch:

"Tại đây, an toàn hơn."

Nghe vậy, bàn tay đang nắm chặt chiếc quần lót của Hoài Giảo khẽ thả lỏng.

Thực ra cậu không nghĩ gì nhiều, nhưng không hiểu sao lúc nãy lại có chút hồi hộp.

—— thực xin lỗi bảo bảo, mama có tội, mama vừa mới tự tiện ảo tưởng khẩu trang nam cùng bảo bảo làm chút chuyện xấu...

—— Phải, phải tôi cũng...

—— Đáng giận a, tưởng có hình ảnh mặt lạnh trung khuyển công giúp lão bà thay quần áo rồi chớ!!

Hoài Giảo: "......"

Hoài Giảo ngồi đực ra ở cửa động, phẫn nộ bắt 8701 mở chức năng che chắn làn đạn.

Người đàn ông đeo khẩu trang vẫn ngồi bên bờ sông, cách Hoài Giảo không đến hai, ba mét. Hoài Giảo quay lưng về phía cửa hang, chẳng hiểu sao lại cảm thấy lúng túng. Dù cậu vốn không ngại bị người khác nhìn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua từ phía đối diện vẫn khiến tay chân cậu cứng đờ không kiểm soát được.

Cột đá ở cửa hang đứng sừng sững giữa hai người, chắn đi một phần ánh nhìn. Người kia không phải lúc nào cũng chăm chú dõi theo cậu, chỉ thi thoảng liếc sang như để xác nhận rằng cậu vẫn an toàn.

Ánh lửa không soi đến phía sau cột đá, nơi bóng tối bao trùm. Quần dài của Hoài Giảo đã cởi ra, nửa ống quần khuất trong bóng đen. Bên ngoài cửa hang, tiếng nước sông chảy xiết vang lên hòa cùng tiếng lửa tí tách nổ bập bùng.

Không khí ở cửa hang lạnh lẽo, Hoài Giảo nhanh chóng mặc chiếc quần đùi lên người. Khi cậu khom lưng, đứng bằng một chân để kéo quần, một cú loạng choạng khiến cậu ngã nhào về phía trước.

Và chính vào lúc này, khi cậu vừa nằm úp xuống nền đất trong hang, âm thanh kỳ quái đầu tiên xuất hiện.

"Tí tách... tí tách..."

Nước từ những mũi nhọn sắc bén trên trần hang nhỏ từng giọt xuống, tiếng vang dội vào không gian trống rỗng, nghe thật rõ ràng. Nhưng bên trong tiếng nước nhỏ giọt ấy, còn lẫn thêm một âm thanh khác.

Hoài Giảo không biết phải miêu tả thế nào, chỉ cảm thấy nó giống tiếng rít của một con thằn lằn khổng lồ trong sở thú, hoặc tiếng rít ghê rợn của rắn độc vừa phát hiện con mồi.

Cậu chống tay ngồi dậy, cố lắng nghe kỹ hơn thì âm thanh kia đột ngột ngừng lại. Nhưng ngay sau đó, một âm thanh khác vang lên thay thế.

Lần này là tiếng thở nặng nề, chậm rãi, dường như mang theo cả luồng khí đặc quánh mùi tanh nồng. Trong không gian ẩm ướt của hang động, mùi vị ấy càng thêm rõ rệt, nồng đậm đến mức buồn nôn.

Làn hơi thở thổi qua, làm những sợi tóc trên trán cậu khẽ bay lên.

Hoài Giảo chắc chắn mình không nghe nhầm.

Cậu từ từ ngồi dậy, giọng run rẩy gọi nhỏ:

"Đan Trì..."

Bóng tối mịt mù sâu thẳm trong hang động đột nhiên vang lên tiếng thở mạnh hơn.

"Cậu đã thấy gì?"

Dưới chân là nền đất bùn lầy lội, Hoài Giảo tái mặt đi theo sau Đan Trì.

"Không phải thấy gì... mà là nghe thấy." Không khí xung quanh dường như trở nên đặc quánh, Hoài Giảo để Đan Trì nắm tay kéo đi, giọng run rẩy cố mô tả: "Một tiếng thở rất lớn..."

Chiếc đèn pin mạnh mẽ chiếu thẳng vào lòng hang tối om. Đan Trì vừa bước đi, vừa lạnh giọng hỏi:

"Cậu chắc chứ?"

Hoài Giảo gật đầu liên tục. Lo sợ đối phương không tin, cậu kìm giọng nói kỹ hơn:

"Nghe như... tiếng của thằn lằn khổng lồ, nhưng lại... giống tiếng thở của thứ gì đó."

Cậu nhớ rõ làn hơi thở tanh nồng ấy đã thổi thẳng vào mặt mình.

Vị trí nơi phát ra âm thanh chỉ cách nơi Hoài Giảo vừa nằm không đến hai mét.

"Vừa nãy, nó rất gần tôi..." Hoài Giảo môi trắng bệch, ngập ngừng không dám nói tiếp.

"Chúng ta ra ngoài đi. Đợi mọi người đến rồi hẵng..."

"Nếu họ không ra ngoài, cậu định chờ bao lâu?" Đan Trì ngắt lời, nhíu mày nói: "Đi xem thử đã."

Nếu trong hang này thực sự có ai đó, hoặc có thứ gì đó, họ không thể tránh được việc đối mặt.

Hai người bước vào sâu hơn, chỉ mang theo một chiếc đèn pin.

Lòng hang càng đi càng rộng, và cái mùi vị kỳ lạ thoảng trong không khí càng lúc càng nồng. Hoài Giảo nhạy cảm với mùi hương, còn Đan Trì thì như chẳng ngửi thấy gì, bước chân của anh vẫn không hề chậm lại.

Những bức tường đá ven hang dưới ánh sáng đèn pin phản chiếu, từ trạng thái khô ráo gần cửa hang giờ trở nên ẩm ướt hơn, rồi đến mức đẫm nước.

Khi Hoài Giảo vô tình chạm tay vào, cậu nhận ra bề mặt không còn chỉ là đá ẩm thông thường nữa. Mà nó dính dáp, nhớp nháp, như thể được phủ lên bởi một loại dịch thể nhầy nhụa nào đó. Lấy tay ra, còn kéo theo vài sợi chất lỏng ghê rợn.

"Cậu không ngửi thấy gì sao?" Hoài Giảo nhịn không được, khi mùi vị trở nên đậm hơn, cậu rốt cuộc lên tiếng. "Thật kỳ quái..."

Không cần cân nhắc đến hình tượng cậu bé mười hai tuổi nữa, Hoài Giảo bị thứ mùi xộc vào mũi khiến cậu không chịu nổi, phải cúi đầu nói:

"Thật tanh, giống như..."

"Xác cá chết." Đan Trì bất ngờ nói tiếp câu còn dang dở của cậu.

Người đàn ông phía trước đột ngột dừng lại, xoay người nhìn cậu, vẻ mặt hơi thay đổi.

"Ra ngoài đi, nơi này có thứ gì đó."

Editor lảm nhảm: Mấy bà có phim gì hay giới thiệu tui coi với, Tết cày chơi ha ha =)))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.