Editor: Cresent Munn
Trong phòng không bật đèn, có vẻ rất tối tăm, cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào Hoài Giảo, đôi mắt nọ đen như mực. Hoài Giảo trời sinh đã có làn da trắng nõn, gương mặt còn tròn trịa, một người đàn ông chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nắm trọn cả khuôn mặt cậu. Hoài Giảo không dám trốn, bị bắt nhìn chằm chằm, cũng vì nghe thấy hai câu nói trước đó mà cậu không dám chuyển động chút nào.
Cả người cậu nổi da gà, trong khi Vương Nhị Ngưu bên cạnh thì hơi giật mình, mũi tê rần một chút. Vương Nhị Ngưu dám khẳng định rằng trước ngày hôm nay, hắn chưa bao giờ có bất kỳ ý nghĩ kỳ quái nào về Hoài Giảo. Quan hệ của họ rất đơn giản và thuần túy, như anh em. Bởi vì gia đình Hoài Giảo không có người lớn, nên từ trước đến nay, luôn là hắn chủ động làm quen với người hàng xóm này.
Hai mươi năm đã trôi qua, cho đến trưa hôm nay, mọi thứ vẫn rất bình thường. Trời tháng 9 mùa hạ, thời tiết có chút khô nóng. Sau khi ăn cơm trưa, Vương Nhị Ngưu về nhà dọn dẹp, sau khi thu dọn xong, người đầy mồ hôi nóng, hắn định đi tìm Hoài Giảo nên đi ngang qua cửa sổ nhà cậu.
Hắn nghiêng đầu nhìn vào bên trong.
Cửa sổ bằng gỗ nửa mở, mái hiên che đi ánh nắng chói chang, trong phòng âm u, có một thiếu niên với làn da non mịn và xinh đẹp đang nằm. Vào giữa trưa nắng gắt, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, trên người thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-xinh-dep/3713299/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.