Trên sân bóng rổ ngoài trời cách khu dân cư không xa, Hoài Giảo bất lực ôm lấy quả bóng rổ bị ép vào người. Tình cờ lúc đó đang là giờ ăn trưa nên xung qucậu không có người quen hay người qua đường nào khác. Nhưng Hoài Giảo vẫn không làm được, dù sao cả đời cậu cũng chưa từng làm chuyện như cố ý dùng bóng đánh người.
Mười phút trước, Hoài Giảo đang ngồi trong một chiếc ô tô thể thao đỗ ở con hẻm vắng trước cổng trường, nghe Thẩm Thừa Ngộ xin lỗi mình, còn nói nhiều lời kỳ quái như đang dạy dỗ.
[Mắng tôi ngu si đần độn tứ chi phát triển cũng được, cậu đừng nên im lặng như vậy. ]
"Phải làm sao thì cậu mới nguôi giận?" Người kia ngồi vào ghế lái, cau mày hỏi cậu.
Hai người mới gặp nhau có hai lần, ngoại trừ lần chạm mặt ở phút cuối của phó bản trước mà đối phương không biết, gọi họ là người lạ cũng không có gì sai.
Người lạ với nhau thì không thể dùng từ "nguôi giận", huống chi là người lạ đã từng cứu mình một lần.
Vì thế Hoài Giảo rũ mắt xuống, chỉ nói: "Tôi muốn quay về."
Sau đó cậu lại bị Thẩm Thừa Ngộ nhốt vào trong xe, hiển nhiên lại tức giận. Hoài Giảo nắm lấy dây an toàn trước ngực, sợ tốc độ của xe đến mức sắc mặt tái nhợt.
Xe thể thao dừng ở một sân bóng rổ công cộng bên ngoài khu dân cư gần đó, Hoài Giảo sững sờ bị kéo ra khỏi xe, cậu run rẩy nhận lấy quả bóng rổ mà đối thủ đưa cho mình.
"Cho cậu một cơ hội báo thù."
Hoài Giảo: "???"
Thẩm Thừa Ngộ cao hơn cậu rất nhiều, hôm nay không mặc đồng phục đội bóng rổ, thay vào đó là một chiếc áo khoác, quần ống rộng, đeo khuyên dài ở tai, ăn mặc rất ngầu và đẹp trai theo phong cách đường phố.
Khuôn mặt rất tuấn tú, bắt mắt, đôi lông mày đậm ngang ngược và đường nét ngang tàng khiến hắn trông rất đáng sợ, không giống kiểu người dễ chọc.
Hắn cúi xuống, nghiêng đầu trước mặt Hoài Giảo, nói: "Đập vào đầu tôi đi, đập tới khi nào mũi tôi chảy máu, tôi sẽ để cậu đi."
Hoài Giảo: "..."????? Tại sao, tại sao lại phải làm đến mức như vậy?
Hoài Giảo lùi lại một bước, quả bóng rổ trong tay cậu như nóng lên, cậu lẩm bẩm: "Không cần, như thế này..."
Thẩm Thừa Ngộ nhướng nửa lông mày, hỏi cậu: "Vậy thì thế nào?"
Hắn không biết tính cách của Hoài Giảo, dù một ngày trước đúng là cậu rất tức giận, nhưng cậu vẫn không làm được điều hắn yêu cầu.
Nhưng nếu Thẩm Thừa Ngộ là người dễ nói chuyện thì cũng không đến nỗi, nhưng người này tính tình cứng như sắt thép, luôn nói một không nói hai, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hoài Giảo, hắn còn thay mặt cậu cảm thấy không phục.
"Cậu không biết cãi lại, không biết mắng, cũng không dám đánh tôi?"
"Bị khi dễ cũng không uỷ khuất sao?"
Người đàn ông nắm lấy cổ tay nhỏ gầy để ngăn chặn cậu bỏ chạy.
Hoài Giảo mím môi, ở trong lòng phản bác, như thế nào không ủy khuất.
Da mặt dày, trai bao, kẻ ngốc, diện mạo không vừa mắt.
Dù lúc đó có bị mắng đến choáng váng, cậu vẫn nhớ cảm giác cay cay ở chóp mũi dù não không thể phản ứng. (ẻm cay mũi nghĩa là ẻm sắp khóc á mọi người.)
[Muốn khóc à? Khóc đi, khóc cho tôi xem. ]
[Trông thì có vẻ vô hại ngây thơ nhưng thủ đoạn đầy mình. ]
Chàng trai trẻ cao lớn với vẻ mặt xấu tính và mỉa mai nhếch khóe môi một cách xấu xa dần dần chồng lên hình ảnh người đang giữ chặt cậu lúc này, hỏi cậu liệu cậu có uỷ khuất không.
Bàn tay rộng với những khớp nối rõ ràng trên cổ tay vòng qua tay cậu như thể đang ước lượng. Cổ tay Hoài Giảo trắng nõn như đầu măng, Thẩm Thừa Ngộ cau mày lẩm bẩm: "Sao nhỏ được như vậy?"
"Vốn là tôi muốn cậu cố gắng một chút, một bước hoàn Thừa xong chuyện, nhưng hiện tại cậu như thế này, cho cậu mười cơ hội cũng vô dụng."
"Bình thường cậu không ăn cơm à?"
Hoài Giảo: "..."
Tay áo của chiếc áo len rộng thùng thình được đẩy lên một chút, lộ ra cổ tay hẹp mảnh khảnh và cẳng tay nhỏ màu trắng mà Thẩm Thừa Ngộ có thể dùng một bàn tay cũng cầm được.
So với Thẩm Thừa Ngộ, có thể nói cậu yếu đuối tựa không xương.
Đặc biệt là khi cậu bị bàn tay to lớn của hắn bao phủ, màu da và hình dáng cơ thể của họ là hai thái cực khác nhau, mí mắt Thẩm Thừa Ngộ run rẩy, hắn thầm nghĩ: Trông giống con gái không nói, tại sao cả cơ thể cũng vậy?
Cho nên hôm kia hắn còn đánh một tiểu quỷ yếu ớt đến chảy máu mũi sao? Hắn bắt nạt người ta như thế à?
Thẩm Thừa Ngộ không thể nói hắn có cảm thấy áy náy hay không, nhưng giờ phút này, hắn thật sự cảm thấy có chút khó chịu.
Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy Hoài Giảo đang cầm quả bóng rổ trước mặt, cổ tay bị hắn kéo mạnh cũng không dám rút tay lại.
Sao lại có người như vậy, dáng vẻ đáng thương, phản ứng chậm, vừa đẹp vừa khờ đúng như tên gọi, chẳng lẽ đây chính là mỹ nhân ngốc nghếch luôn được nhắc đến trên mạng sao?
Lần trước hắn nói cậu có rất nhiều thủ đoạn, hắn sai rồi, rõ ràng là đứa trẻ ba tuổi nhà hàng xóm lừa tiền Tết còn có nhiều thủ đoạn hơn cậu.
"Tôi thực sự muốn quay lại...Tại sao cậu lại kéo tôi theo..." Hoài Giảo không biết rằng người trước mặt cậu, cũng giống Hình Việt ở phó bản trước, trong lòng đang thầm nghĩ cậu thật khờ.
Cậu chỉ lo lắng nhìn Thẩm Thừa Ngộ đang siết chặt tay mình, sợ mình phản kháng một chút, đối phương sẽ siết tay mạnh hơn.
"Không phải tôi bảo cậu đánh tôi sao?" Thẩm Thừa Ngộ không chịu thả cậu ra.
"Tôi thực sự không thể, tôi không biết phải làm thế nào..." Hoài Giảo không thể né tránh, đành bị hắn ép tay vào quả bóng rổ.
"Lần trước tôi đập bóng vào đầu cậu, nhưng tôi không nghĩ với đôi tay nhỏ này có thể làm được." Thẩm Thừa Ngộ không có ý giễu cợt cậu, hắn chỉ nói sự thật mà thôi.
Vì thế cậu nắm lấy tay Hoài Giảo, giơ lên, nghiêm túc chỉ đạo: "Đánh ở đây, đánh ở đây sẽ dễ chảy máu cam."
Đầu ngón tay mềm mại ấn vào sống mũi cao của đối phương, Hoài Giảo sửng sốt, vội vàng muốn rút tay lại.
"Cậu điên à!"
Rõ ràng là Thẩm Thừa Ngộ đỡ lấy tay cậu, đè lên sống mũi hắn, nhưng vừa để Hoài Giảo chạm vào mình, gáy hắn không biết vì sao lại tê dại, hắn cúi người xuống, hai người đều cách rất gần. Mùi hương không thể giải thích được của Hoài Giảo khiến gáy Thẩm Thừa Ngộ tê dại, chóp mũi cũng ngứa ngáy.
"Sợ cái gì?" Hắn vẫn nhéo ngón tay đối phương, giả vờ không buông ra.
Thẩm Thừa Ngộ chỉ còn kém ôm Hoài Giảo đánh vào sống mũi hắn.
Hoài Giảo chưa bao giờ gặp phải tên vô lại như vậy, hắn là kẻ hung dữ hơn người khác, lại cũng là người tích cực nhận lỗi nhất.
"Có đập hay không, không đập thì hôm nay đừng mong về. Lát nữa tôi sẽ gọi người mang đồ ăn đến, dọn lều với túi ngủ, chúng ta cứ ở đây luôn."
Nói xong, hắn thực sự có động thái gọi điện thoại.
"Cậu, cậu thật sự bị bệnh!" Hoài Giảo gấp đến đỏ bừng mặt, cậu ném bóng rổ, muốn chạy, nhưng cậu chưa kịp đi hai bước, chân dài tay dài Thẩm Thừa Ngộ đã vòng tay qua eo và kéo cậu lại.
Thẩm Thừa Ngộ cũng cảm thấy chính mình có bệnh, hắn nhìn khuôn mặt phấn phấn hồng hồng kia và dáng vẻ đang giãy gịua của đối phương, quả thực bị thiêu đến lồng ngực loạn nhảy, eo nhỏ đến mức nằm trọn trong tay hắn, tư thái muốn chống cự còn ngoan cố, đối phương xem ra thật sự cảm thấy hắn có bệnh, muốn chạy.
"Tôi bị bệnh, vậy đánh một cái cho tôi hết bệnh đi."
"Sao cậu lại phải chạy? Người ngoài nhìn vào không biết, còn cho rằng tôi lại bắt nạt cậu."
"Đánh sao mà chảy máu cam mới được nha." Hắn nhấn mạnh.
Đứng dậy, Hoài Giảo vì chiều cao của hắn mà lùi lại hai bước, hai người đứng mặt đối mặt cách nhau một mét.
Nếu ném một quả không có tác dụng thì ném mười quả sẽ chảy máu mũi, vẻ mặt đối phương đã nói như vậy.
Làm sao dám ném mười lần, Hoài Giảo mím môi, tay cầm quả bóng rổ có chút run rẩy.
"Bốp!"
Một quả bóng rổ, toàn bộ bằng da màu đen, không có vết xước trên bề mặt, lao từ giữa hai người rồi văng tới hàng rào bên ngoài sân.
Hoài Giảo dùng rất nhiều sức, tiếng bóng lao vút trong gió, Thẩm Thừa Ngộ thật sự bị đánh vào đầu đến mức buộc phải ngửa đầu ra sau trong giây lát.
Mái tóc bạch kim của y bay lên, tạo quầng sáng mờ nhạt dưới ánh nắng.
Cả hai đều dừng lại trong giây lát.
Lần này, Thẩm Thừa Ngộ thật sự cảm thấy khoang mũi của mình tê dại, dưới ánh mắt sợ hãi của Hoài Giảo, hắn giơ tay sờ mũi, dưới sống mũi đỏ bừng, một vệt máu ngoằn ngoèo chậm rãi chảy ra.
"Cậu đấy, lực tay không tồi."
Hoài Giảo rất sợ hãi.
Khuôn mặt tuấn tú của đối phương vì chảy máu mũi mà độ đẹp trai bị giảm sút, Thẩm Thừa Ngộ lau mũi, nhìn không hiểu sao có chút buồn cười.
Thẩm Thừa Ngộ bị chảy máu mũi lại ngoan ngoãn hơn trước, thấy Hoài Giảo đem tờ giấy ra, thành thật cúi đầu kêu cậu lau giúp mình.
Chỉ trong chốc lát, một ít máu đã nhỏ xuống môi trên của hắn, Hoài Giảo dùng ngón tay lau đi, bởi vì căng thẳng, khiến cậu không thể ngăn được hàng lông mi có phần run rẩy trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mình..
"Lông mi dài như vậy." Thẩm Thừa Ngộ ngơ ngác nói.
Ngón tay đang lướt qua đôi môi mỏng đột nhiên giật nảy lên vì đối phương đột nhiên mở miệng, Thẩm Thừa Ngộ sạch sẽ, trên người lẫn trong lời nói đều có mùi bạc hà mát lạnh.
Mùi hương kia xâm chiếm lấy Hoài Giảo, cũng vô lý như chủ nhân của mình.
"Sao lông mi của cậu dài thế?" Hoài Giảo không trả lời, hắn nói lại.
Khoảng cách gần như vậy, người này ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, sợ hắn giận nên vô thức cắn môi khi lau máu mũi cho hắn, đôi môi hồng nhuận ướt át bị căng ra bởi sức ép của răng. Khi cậu thở, mùi hương thoang thoảng hướng mặt hắn cọ nhẹ.
Thẩm Thừa Ngộ nhìn, đầu có chút choáng váng.
Máu cam dường như không ngừng chảy, ngày càng tệ hơn.
Máu nhỏ giọt dọc theo đôi môi mỏng và xuống cằm.
Hoài Giảo sợ đến mức vội vàng lấy ra thêm mấy tờ giấy, tùy tiện che lại cho hắn.
Lúc hai người bước ra khỏi sân bóng rổ, cả hai đều như bị thôi miên, Hoài Giảo sợ hãi vì mới đánh người, nhưng Thẩm Thừa Ngộ bên cạnh lại sắc mặt đờ đẫn, thỉnh thoảng lại cười ngu.
Hoài Giảo sợ hãi đi bên cạnh hắn, không khỏi thầm nghĩ, thế là xong, xem ra hắn bị đánh đến có vấn đề rồi.
...
Chiếc xe thể thao màu bạc đỗ ở tầng dưới trong khu tập thể Hoài Giảo ở, mặc dù Hoài Giảo bằng mọi cách từ chối nhưng Thẩm Thừa Ngộ vẫn nhất quyết đưa cậu về với vẻ mặt lạnh lùng.
"Tần Dã cũng có thể đưa cậu về, tại sao tôi lại không thể?"
"Phân biệt đối xử với trường khác hả?"
Hôm qua gặp nhau ở ngoài nhà hàng Quảng Đông, Hoài Giảo còn tưởng rằng Thẩm Thừa Ngộ sẽ rời đi, không ngờ đối phương cùng mấy người không biết tại sao lại ở gần đó, hắn nhìn chằm chằm cậu và Tần Dã cùng nhau lái xe về sau bữa tối.
"Vậy cậu về đi, tôi về nhà rồi, cậu nhớ bôi thuốc, không chừng..."
Thẩm Thừa Ngộ tỏ vẻ không kiên nhẫn xua tay, nhưng lại ngoan ngoãn nói "Ừm".
Trước khi xoay người đi lên lầu, Hoài Giảo bất an liếc nhìn Thẩm Thừa Ngộ hai lần, sống mũi cao tuấn tú của hắn có một vết bầm lớn, ngoài mũi còn có một ít vết máu nông chưa được lau sạch.
Hảo soái ca như vậy, gần như bị phá tướng.
Tại sao chứ!!
Hoài Giảo nhìn cánh tay yếu ớt vô dụng của mình, phát ra một tiếng kinh ngạc không thể tin được.
...
Về đến nhà mới phát hiện mình đã quên ăn trưa, không biết chiều nay cùng Thẩm Thừa Ngộ làm gì, ngược lại mất cả ngày, Hoài Giảo đói đến bụng phẳng lì, hiếm khi cậu có cảm giác thèm ăn..
Trên app đặt món không có nhiều món, hôm trước cậu chỉ ăn cháo với ít nước, hiện tại Hoài Giảo muốn ăn đồ ăn vặt và đồ cay nên đã đặt món ở xa hơn. Ứng dụng cho thấy thời gian giao hàng ước tính đã đến lúc phải mất hơn một giờ.
Hoài Giảo nghĩ nghĩ, tắm trước rồi đợi.
Căn phòng được trang bị hệ thống giám sát vô hình mang lại cho cậu cảm giác an toàn hơn một chút, Hoài Giảo kiểm tra, phát hiện không có ai di chuyển nó nên cậu thả lỏng và thay quần áo, bộ đồ ngủ đã giặt xong đã được phơi khô trên ban công, gom lại ở đó là một hương thơm tươi mát.
Nước hôm nay cũng rất nóng, bàn chải đánh răng và khăn tắm đều bình thường.
Ngoại trừ tòa nhà dân cư bị mất điện không thể giải thích được khi cậu đang gội đầu.
"Có cúp điện không?" Giọng một người hàng xóm hỏi bên ngoài cửa sổ phòng tắm.
"Nhà tôi cũng ngừng hoạt động. Cầu dao bị ngắt hay nhà nào cũng cúp? Cả toà này không có điện à?"
"Dừng, dừng!"
Ban đầu cậu vẫn còn hơi lo lắng nhưng sau khi nghe hàng xóm trò chuyện liên tục, cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
May mắn thay, không chỉ riêng nhà cậu bị mất điện.
Các bong bóng tạo ra khi xoa dầu gội đã bị nước cuốn trôi và chảy xuống trán và mặt do cậu tạm dừng hai giây.
"Á!"
Nước xà phòng trôi vào mắt cậu, Hoài Giảo bị đau đến vai co rúm lại, cậu ngẩng đầu vội vàng lau lên mặt.
Tiếng nước càng lúc càng lớn, sau khi mất điện, hàng xóm trong tòa nhà tự phát tụ tập ở vườn dưới lầu trò chuyện.
Giữa sự hỗn loạn và ồn ào, Hoài Giảo nhắm chặt mắt lại, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì do xung quanh tối tăm.
Vì thế cậu hoàn toàn không để ý rằng trong căn phòng tắm nhỏ, giống như đêm qua, cậu đang ở dưới ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ phòng tắm phủ đầy hơi nước.
Phía sau cậu, chỉ cách cơ thể trần truồng của cậu vài cm, là một bóng đen.
Đối phương cao lớn, vai rộng, chân dài, nửa duỗi tay về phía cậu, như chạm như không đặt tay lên hông cậu.
Những giọt nước từ trên cơ thể bắn tung tóe chạm vào lòng bàn tay đối phương, mang theo chút hơi ấm của chính cậu, khiến người đó phải dừng lại, cúi đầu.
Trước mặt cậu là một phòng tắm hoàn toàn tối tăm, một phần vòng eo trắng như tuyết của cậu vẫn hiện ra rõ ràng ngay cả khi không có ánh sáng.
Hõm eo với độ cung vừa phải tích lại dòng nước chảy xuống, tưởng chừng như tuỳ tiện đặt tay cũng có thể gác lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]