"Đừng đùa nữa mà......"
"Đùa? Tôi không bao giờ nói đùa."
Thẩm Thừa Ngộ nhướng mày, thúc giục cậu: "Mau lên."
Trên sân bóng rổ ngoài trời cách khu dân cư không xa, Hoài Giảo bất lực ôm lấy quả bóng rổ bị ép vào người. Tình cờ lúc đó đang là giờ ăn trưa nên xung qucậu không có người quen hay người qua đường nào khác. Nhưng Hoài Giảo vẫn không làm được, dù sao cả đời cậu cũng chưa từng làm chuyện như cố ý dùng bóng đánh người.
Mười phút trước, Hoài Giảo đang ngồi trong một chiếc ô tô thể thao đỗ ở con hẻm vắng trước cổng trường, nghe Thẩm Thừa Ngộ xin lỗi mình, còn nói nhiều lời kỳ quái như đang dạy dỗ.
[Mắng tôi ngu si đần độn tứ chi phát triển cũng được, cậu đừng nên im lặng như vậy. ]
Hoài Giảo thầm nghĩ, cậu đã nói hết rồi, tôi chưa kịp mở miệng nữa là.
"Phải làm sao thì cậu mới nguôi giận?" Người kia ngồi vào ghế lái, cau mày hỏi cậu.
Hai người mới gặp nhau có hai lần, ngoại trừ lần chạm mặt ở phút cuối của phó bản trước mà đối phương không biết, gọi họ là người lạ cũng không có gì sai.
Người lạ với nhau thì không thể dùng từ "nguôi giận", huống chi là người lạ đã từng cứu mình một lần.
Vì thế Hoài Giảo rũ mắt xuống, chỉ nói: "Tôi muốn quay về."
Sau đó cậu lại bị Thẩm Thừa Ngộ nhốt vào trong xe, hiển nhiên lại tức giận. Hoài Giảo nắm lấy dây an toàn trước ngực, sợ tốc độ của xe đến mức sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-xinh-dep/3357614/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.