"Miêu Nhị Gia?"
Giọng nói không dám tin của Kỷ Phong Miên vang lên.
Khương Nam Thư quay đầu thấy người cầm hộp thuốc đi ra khỏi phòng ngủ.
"Buồn bã không vui mà cậu nói đây sao?" Khương Nam Thư xoa cái bụng tròn của Miêu Nhị Gia, khẽ hỏi.
"Mất "trứng" rồi nên tôi cho nó ăn nhiều mà, an ủi tâm hồn tổn thương của nó." Kỷ Phong Miên đi tới, để hộp thuốc trên trà kỉ, hắn nhìn Miêu Nhị Gia đang làm nũng trên đùi Khương Nam Thư với ánh mắt hung dữ.
"Kết quả thì sao! Sờ cũng không được sờ, ngay cả lúc ăn đồ hộp cũng không cho tôi sờ!"
Từ sau khi bị cắt mất "trứng", tính cách Miêu Nhị Gia càng khó ở, ngày nào cũng xuất quỷ nhập thần, ngay cả Kỷ Phong Miên cũng không thể tới gần. Nếu không phải thấy hạt mèo đều được ăn hết, cát mèo ngày nào cũng phải dọn thì hắn sắp cho rằng nhà này không còn mèo rồi.
À đúng, còn có lúc mở đồ hộp thì Miêu Nhị Gia cũng sẽ xuất hiện.
Khương Nam Thư nhìn ánh mắt ngày càng hung dữ của Kỷ Phong Miên, anh hỏi: "Sao vậy, có một số con mèo sau khi triệt sản thì tính cách sẽ thay đổi một đoạn thời gian, quen là được."
Kỷ Phong Miên ngồi xuống cạnh Khương Nam Thư, hắn không giải thích, duỗi tay ra muốn sờ Miêu Nhị Gia.
"Á—"
Kết quả, Miêu Nhị Gia khi nãy còn lãm nũng trên đùi Khương Nam Thư đã bật phắt dậy, nó lấy tốc độ sấm sét "tặng" cho Kỷ Phong Miên một vết cào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-thu-xin-dung-tra-xanh/2521195/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.