Bốn bề là tiếng tạp âm, trước mắt là quang cảnh xa lạ.
khương cảm thấy chân anh không đạp xuống đất, có vẻ đã rất say rồi. Anh ghét cảm giác mất khống chế này, rất ghét.
Anh nhắm hờ mắt rồi lại nghe thấy tiếng có người đang nói chuyện.
"Phong ca, Nam ca sao vậy?"
"Uống say."
Giọng nói cực kì thân thuộc vang lên, đây là giọng nói khiến khương cảm thấy yên tâm.
Chỉ là, tiếng nói cách rất gần, gần tới mức như ở sát tai anh.
"Chẳng trách, không đúng Phong ca, không phải mày sợ đồng tính à? Thật sự khỏi rồi? Ôm như vậy cũng không sao?"
Ôm...
Ôm ai?
khương động đậy, sau đó thì anh cảm nhận được bàn tay trên người ôm chặt hơn.
"Khương Khương, đừng cựa quậy, ngã bây giờ."
Đại não bị chất cồn làm cho trì trệ cuối cùng cũng phản ứng lại, người Kỷ Phong Miên ôm là anh.
"Bỏ tôi xuống."
khương dùng sức cựa quậy muốn thoát ra.
Thế nhưng, anh dùng hết sức mà dường như không có hiệu quả, nó chỉ khiến Kỷ Phong Miên càng ôm anh chặt hơn.
"Đã bảo là ông trời cảm động nên khỏi rồi, đi đây, cậu ấy rất khó chịu, đừng lải nhải nữa."
Tiếng ồn dần xa, xem ra đã rời khỏi bữa tiệc, điều này khiến khương yên tâm hơn, anh chỉ muốn nhanh chóng vào phòng nằm nghỉ một lát.
Đại não dính như lọ hồ khiến khả năng khống chế của anh giảm xuống, anh sợ cứ thế này sẽ lỡ miệng nói sai gì đó.
Ví dụ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-thu-xin-dung-tra-xanh/2521125/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.