Ngày hôm sau.
Phòng tắm.
Khương Nam Thư ngẩn người nhìn bản thân trong gương, vẫn là gương mặt quen thuộc, gương mặt không có biểu cảm, màu mắt hơi nhạt, khi nhìn vào có cảm giác lạnh lẽo như máy móc.
Anh cứ nhìn bản thân như vậy, nhìn rất lâu.
Anh không hề say đến mất trí nhớ, anh vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ từng chi tiết.
Chuyện xảy ra tối qua...có phải đã vượt quá chuẩn mực không?
Khương Nam Thư nhíu mày, anh nhớ lại chi tiết lúc giúp đỡ nhau.
Anh chưa từng tiếp xúc thân mật tới mức vậy với ai, khi người toàn chất cồn anh không hề thấy có điểm nào không thỏa đáng, nhưng...
Cửa phòng tắm mở ra, Khương Nam Thư vẫn chưa kịp lên tiếng thì đã nhìn thấy Kỷ Phong Miên hai mắt mơ màng bước vào.
Hắn vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ, mắt mơ màng đi tới bồn cầu, ngay cả cửa kính ngăn cách cũng không thèm kéo đóng lại.
Khương Nam Thư không lên tiếng, quay người rời khỏi phòng tắm. Tình hình lúc này vẫn còn rối rắm, anh chưa muốn đối diện trực tiếp với Kỷ Phong Miên.
Nếu không phải do chỗ này quá hẻo lánh, trạm xe buýt cách đây cũng nửa tiếng đi bộ thì anh đã xúc động rời đi từ lâu rồi.
Không ngờ, anh tới xoay người Kỷ Phong Miên đã nghe thấy động tĩnh và quay người lại.
Hắn...thậm chí còn chưa mặc quần tử tế.
Khương Nam Thư không tránh khỏi nhìn thấy nơi mà tối qua anh đã chạm vào, nhân đó, những kí ức trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-thu-xin-dung-tra-xanh/2521121/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.