Những hộ gia đình gần sân bóng rổ đã chuyển đi hết.
Bên cạnh vẫn còn vài chiếc đèn đường còn sáng, mờ mờ dẫn lối cho con đường phía trước.
Đi qua một lối quặt, phía trước đột ngột sáng bừng lên.
Khương Nam Thư hơi sững sờ.
Chỗ đang sáng chính là phía sân bóng rổ, lấp la lấp lánh giống như hợp làm một với trời sao trên đầu anh.
Dưới trụ bóng rổ có một người đang đứng, không thấy rõ mặt mũi.
Nhưng Khương Nam Thư có thể nhận ra được dáng người quen thuộc đó, đó là Kỷ Phong Miên. Suy cho cùng họ đã bên nhau sớm chiều suốt hai năm.
Anh đoán được gì đó, trái tim chợt đập nhanh hơn.
Tiếng động bên tai như rất xa rồi lại ở rất gần.
"Khương Khương."
Khương Nam Thư không di chuyển.
Người đứng dưới trụ bóng rổ tiến về phía trước một bước, nhưng lại như nhớ tới gì đó nên dừng lại.
Khương Nam Thư rủ mắt nhìn mũi giày của mình.
Anh tựa như quay về nhiều năm trước.
Sau khi Kỷ Phong Miên rời khỏi Lễ Châu, anh đã từng tới đây mỗi ngày nhìn lên trụ bóng rổ.
Đám trẻ con trong đại viện tùy ý leo trèo trên trụ bóng rổ. Chúng nó làm mặt quỷ với Khương Nam Thư.
"Kỷ Phong Miên không ở đây, chỗ này thuộc về bọn tao."
"Thư ngố, có gan thì mày tới đây."
"Haha, biết ngay là mày không dám."
Thực ra Khương Nam Thư không có hứng thú với cái gọi là "ngai vàng", chỉ vì Kỷ Phong Miên thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-thu-xin-dung-tra-xanh/2521102/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.