"Hai mươi năm?"
Khương Nam Thư không hề kéo giãn khoảng cách giữa hai người mà lại giơ tay ôm chặt lấy Kỷ Phong Miên.
Anh nhận ra, Kỷ Phong Miên này dường như không có sức kháng cự với việc anh tiếp xúc gần gũi.
Khiến đối phương không thể suy nghĩ lí trí thì có thể dễ dàng hỏi được những điều anh muốn biết.
Người Kỷ Phong Miên cứng đờ lại, khi bộ não suy nghĩ y như những bánh răng rỉ sét đang chuyển động, như thể nghe thấy được tiếng "lạch cạch" vậy.
Hắn nói lỡ lời nhưng vẫn cứu được. Nói phét ấy mà, ai mà lại tin chuyện vô lý như hắn sống lại được chứ.
"Hai mươi năm? Anh còn chưa đủ hai mươi tuổi ấy"
Quả nhiên, Khương Nam Thư ghé sát tai hắn thì thầm hỏi một câu.
Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai hắn như thể lướt vào tận con tim.
Đầu Kỷ Phong Miên như một nồi cháo nhưng vẫn nhớ phải tìm một cái cớ, một câu nói thốt ra khỏi miệng, "Từ lúc còn trong bụng mẹ anh đã thích em rồi."
"..."
Hắn tỉnh táo lại, cảm nhận được người đang dựa vào hắn đã rời đi.
Khương Nam Thư lùi lại hai bước, trên mặt một lời khó nói hết, "Anh học đâu mấy lời sến súa này vậy hả?"
Anh dừng lại rồi nói tiếp, "Sau này đừng nói nữa, sến muốn chết, em đi đánh răng, tối nay đi ngủ sớm thôi."
Kỷ Phong Miên như bị sét đánh, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu chưa tỉnh lại. Hắn chịu đả kích lớn, hắn lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-thu-xin-dung-tra-xanh/2521091/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.