Chương trước
Chương sau
Đã đồng ý với Không Thanh sáng ngày hôm sau sẽ cho cậu một câu trả lời chính xác, Địch Phi Bạch cũng không tính thất hứa, sau khi rời khỏi chỗ Không Thanh, Địch Phi Bạch phái người đi thông báo cho Hoắc Đình Ân và Triệu An Bình, mở họp suốt đêm, thương lượng đối sách.

Hoắc Đình Ân tới nhanh nhất, Địch Phi Bạch vừa đến phòng họp không bao lâu Hoắc Đình Ân đã đến.

Địch Phi Bạch sớm đã thành quen tính tình sấm rền gió cuốn của Hoắc Đình Ân, thấy nhiều không trách, còn cười trêu Hoắc Đình Ân: "Tôi biết mà, đêm nay Hoắc thiếu chắc chắn sẽ không đi ngủ sớm vậy đâu."

Hoắc Đình Ân nghe vậy, không rõ nguyên do mà nhướng mày, không tiếp lời.

"Quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ông bà đúng là không lừa tôi."

Biểu hiện khác thường của Hoắc Đình Ân khi đối mặt với Không Thanh, tất cả đều bị Địch Phi Bạch nhìn trong mắt, nếu thật sự muốn nói Hoắc Đình Ân không có ý gì với Không Thanh, Địch Phi Bạch không tin.

Nhưng trong tư tâm, Địch Phi Bạch vẫn hy vọng Hoắc Đình Ân cuối cùng có thể ôm được mỹ nhân về, không chỉ là bởi quan hệ giữa Địch Phi Bạch và Hoắc Đình Ân cũng không tệ lắm, hy vọng có thể nhìn thấy cục họa nhân gian vô cảm như Hoắc Đình Ân có thể có được hạnh phúc của mình, đứng ở góc độ giữ gìn và mở rộng ích lợi toàn bộ căn cứ Thần Hi Cơ, Địch Phi Bạch cũng hy vọng Hoắc Đình Ân và Không Thanh có thể đến bên nhau.

Dị năng giả thực lực mạnh mẽ như Không Thanh, nếu Hoắc Đình Ân thật sự theo đuổi được tới tay, như vậy, căn cứ Thần Hi Cơ cũng coi như là tăng thêm được một sức chiến đấu mạnh mẽ, quả là một mối làm ăn lời to.

"Hoắc thiếu, cố lên, tôi ủng hộ cậu hai tay hai chân."

Hoắc Đình Ân liếc Địch Phi Bạch một cái, không nói gì, tự mình đến chỗ ngồi ngồi xuống, chờ Triệu An Bình đến.

Khác với kẻ cuồng tu luyện Hoắc Đình Ân phần lớn buổi tối đều không ngủ được, Triệu An Bình bị thủ hạ réo lên từ giường mỹ nhân, gã ngay lúc đó đã bị dung mạo của Không Thanh làm tâm ngứa khó nhịn, còn đang ôm một dị năng giả hệ thủy trẻ tuổi xinh đẹp phong lưu vui vẻ, đang cao hứng bỗng nhiên bị người ta ngắt giữa chừng, tâm tình Triệu An Bình bực dọc miễn bàn, lập tức chửi thủ hạ báo tin đến nỗi máu chó đầy đầu.

Biết được là do Địch Phi Bạch rảnh rang tìm việc, tối mù còn tìm bọn họ mở họp, tuy Triệu An Bình rất không muốn đi, nhưng vẫn hùng hổ mặc quần áo, dây dưa dây cà chạy đến phòng họp mở họp.

Khi Triệu An Bình tới phòng họp, Địch Phi Bạch và Hoắc Đình Ân đã đợi gã khá lâu.

"Đội trưởng Địch, có thể đừng lần nào cũng canh ngay buổi tối mở họp được không thế? Tự anh không ngủ không nghỉ, nhưng người khác còn phải sinh hoạt buổi đêm chứ, ông đây cũng không phải cái thằng không ham sắc Hoắc Đình Ân, sống như nhà sư ăn chay niệm phật, đoạn tuyệt ái tình lục dục."

Địch Phi Bạch trộm trợn trắng mắt, không để ý đến Triệu An Bình, sau khi mọi người ngồi xuống, lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Vừa rồi tôi đã thương lượng với bạn học Cố Không Thanh, cậu ấy đồng ý giúp căn cứ chúng ta giết con tang thi cấp bốn kia, nhưng cậu ấy cũng đưa ra một yêu cầu, sau khi giết xong tang thi cấp bốn kia, tinh hạch trong não con tang thi cấp bốn kia phải về tay cậu ấy."

"Không được."

"Không được."

Trong mắt Địch Phi Bạch, nếu Không Thanh nguyện ý giúp căn cứ bọn họ giết con tang thi cấp bốn kia, như vậy, tinh hạch trong não con tang thi cấp bốn kia thuộc về Không Thanh, vốn là chuyện đương nhiên, căn cứ bọn họ xem như nhặt trắng một lần tiện nghi, đã diệt trừ được tai họa là tang thi cấp bốn này, lại giao hảo được với một dị năng giả hệ thủy cấp bốn thực lực mạnh mẽ, một công đôi việc.

Địch Phi Bạch vốn tưởng, Hoắc Đình Ân và Triệu An Bình đều như anh ta, cảm thấy đây là một mối làm ăn có lời.

Không ngờ Hoắc Đình Ân và Triệu An Bình thế mà lại trăm miệng một lời tỏ vẻ phản đối, Địch Phi Bạch thật sự là nghĩ nát đầu cũng nghĩ không rõ.

Triệu An Bình rõ ràng thiếu kiên nhẫn hơn Hoắc Đình Ân, mở miệng rống: "Hiện tại ai mà không biết, tang thi cấp bậc càng cao, năng lượng ẩn chứa trong tinh hạch trong não cũng sẽ lớn hơn, nếu chỉ là tinh hạch cấp hai hoặc là tinh hạch cấp ba, cho thì cho, ông mày cũng sẽ không nói thêm gì, nhưng đây là tinh hạch cấp bốn, sao mà giao trắng tay cho người ta thế được?"

Địch Phi Bạch cũng bị lời ngụy biện của Triệu An Bình chọc cười, nhịn không được phản pháo: "Đội trưởng Triệu nếu cảm thấy đưa trực tiếp tinh hạch cấp bốn cho bạn học Cố Không Thanh quá đáng tiếc, vậy anh cũng có thể không nhờ bạn học Cố Không Thanh hỗ trợ, tự mình dẫn đội đi giết tang thi cấp bốn, nếu anh có thể thuận lợi giết được tang thi cấp bốn, thành công thu được viên tinh hạch cấp bốn này vào túi, đó cũng coi như là bản lĩnh của anh, chắc chắn không ai tranh của anh."

Ý như lời, Triệu An Bình vừa không muốn bỏ công, vừa muốn chiếm tiện nghi, thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy.

"Lời này của đội trưởng Địch sai rồi, như lời cậu nói, là căn cứ chúng ta mời bạn học Cố Không Thanh tới hỗ trợ, ý của hỗ trợ chính là bạn học Cố Không Thanh xuất lực, trợ lực chúng ta, hợp tác để chiến thắng. Nếu là hợp tác thì không có chuyện một người trong đó một mình hưởng công lao, dùng logic của cậu vừa rồi, nếu một mình bạn học Cố Không Thanh đi giết tang thi cấp bốn, không cần các đội viên từ căn cứ Thần Hi Cơ chúng ta hiệp trợ, cậu có thể giết được con tang thi cấp bốn này, độc chiếm viên tinh hạch cấp bốn, tôi cũng không có ý kiến."

Lời Triệu An Bình nói, vừa nghe dường như rất có lý, nhưng nghĩ kỹ hơn là có thể phát hiện, lời này về cơ bản là không đúng nổi.

Không Thanh không phải là người của căn cứ Thần Hi Cơ, nếu không phải hỗ trợ Thần Hi Cơ, cậu ấy có thể không tranh vũng nước đục này, tự mình vui vẻ tiêu dao tự tại.

Trên thực tế, căn cứ Thần Hi Cơ mới là bên bức thiết cần mau chóng diệt trừ con tang thi cấp bốn kia, bởi vì sự tồn tại của tang thi cấp bốn đã uy hiếp tới căn cứ Thần Hi Cơ và người sống sót trong căn cứ.

Đối với căn cứ Thần Hi Cơ mà nói, Không Thanh là người ngoài, là người qua đường, lúc nào cũng có thể rời đi, nhưng tang thi cấp bốn vẫn ở đây, lúc nào cũng có khả năng dẫn theo đại quân tang thi phát động thế công với căn cứ Thần Hi Cơ, tia nắng ban mai cũng nằm nơi này này, dọn cũng dọn không được, những người sống sót trong căn cứ cũng đã sinh hoạt tại nơi đây, trốn cũng trốn không thoát.

Cho nên, dù nhìn thế nào đều là căn cứ Thần Hi Cơ cần Không Thanh giúp hơn, chứ không phải Không Thanh cần căn cứ Thần Hi Cơ trợ giúp.

"Đội trưởng Triệu, anh làm ơn việc nào ra việc đó được không, đừng có càn quấy, lúc trước nhờ anh dẫn đội đi giết tang thi cấp bốn, anh sống chết không đồng ý, hiện tại vất vả lắm mới tìm được một dị năng giả sức chiến đấu mạnh mẽ, còn đồng ý hỗ trợ, anh lại nhảy ra tìm mọi cách cản trở, thật sự rất khó không làm người ta hoài nghi động cơ của anh là gì?"

Đối mặt với lời chỉ trích từ Địch Phi Bạch, Triệu An Bình cũng cứng cổ cứng miệng, một bước cũng không nhường. "Đội trưởng Địch, cậu cũng đừng có hắt nước bẩn, chụp mũ lên đầu tôi, Triệu An Bình tôi không ngu, chuyện chủ động chịu chết tôi không đi, nhưng bảo tôi trơ mắt nhìn người khác chiếm tiện nghi của tôi, tôi cũng không đồng ý."

Triệu An Bình thực sự tức giận.

Lúc trước, mặc cho Địch Phi Bạch nói ngon nói ngọt khô cả cổ Triệu An Bình cũng không chịu đồng ý dẫn đội đi giết tang thi cấp bốn, xét cho cùng, gã vẫn hèn nhát, sợ chết, nhưng quan trọng nhất là Triệu An Bình biết, dù gã có từ chối, bằng thực lực của những người khác cũng không thể giết con tang thi cấp bốn kia, dưới mí mắt gã lấy được viên tinh hạch cấp bốn này.

Triệu An Bình có rất nhiều thời gian chậm rãi cãi cọ với Địch Phi Bạch, cho đến tận khi thực lực của gã tiến thêm một bước, hoặc là tìm được một cách ổn thỏa hơn mới thôi.

Nhưng hiện tại, tình huống lại khác, Địch Phi Bạch không biết moi từ chỗ nào ra một dị năng giả hệ thủy cấp bốn thực lực cũng không tệ lắm, nói không chừng thật sự có thể giết con tang thi cấp bốn này, ngay dưới mí mắt gã cướp đi viên tinh hạch cấp bốn này, Triệu An Bình đương nhiên sẽ sốt ruột.

Có một điều nữa cũng trở thành nguyên nhân kích thích Triệu An Bình, đó chính là Hoắc Đình Ân vốn cũng dị năng giả cấp ba như gã thế mà đã lên tới cấp bốn, dù là xét về thực lực cá nhân hay cấp bậc dị năng, đều vững vàng đè đầu gã ta.

Triệu An Bình lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, cảm thấy Hoắc Đình Ân sau này chắc chắn sẽ ỷ vào cấp bậc dị năng mạnh hơn để đè ép gã khắp nơi, mà Địch Phi Bạch rõ ràng cùng phe với Hoắc Đình Ân, nơi nơi làm khó gã ta, nếu thực lực của Hoắc Đình Ân dần mạnh hơn, mà gã lại luôn nằm ở thế hạ phong, sau này gã sẽ thật sự dần mất đi quyền lên tiếng.

Vì không để thế cục tiếp tục chuyển biến xấu, Triệu An Bình hạ quyết tâm, cần phải nhanh chóng tăng cấp bậc dị năng của mình.

Viên tinh hạch cấp bốn kia, Triệu An Bình nhất định phải có được.

Ngoài Triệu An Bình không đồng ý để một mình Không Thanh độc chiếm viên tinh hạch cấp bốn kia ra, Hoắc Đình Ân cũng không đồng ý để Không Thanh mạo hiểm, thấy Triệu An Bình và Địch Phi Bạch cãi nhau túi bụi, nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Tang thi cấp bốn cũng không dễ giết như vậy, bạn học Cố Không Thanh tuy rằng là dị năng giả hệ thủy cấp bốn, nhưng muốn để một mình em ấy đi giết tang thi cấp bốn, cũng không tránh khỏi làm khó người khác thái quá, nếu một hai phải chọn ra dị năng giả từ căn cứ Thần Hi Cơ, cùng bạn học Cố Không Thanh đi giết tang thi cấp bốn, vậy không bằng chọn tôi, rốt cuộc thì tôi là dị năng giả cấp bốn duy nhất trong căn cứ Thần Hi Cơ."

Địch Phi Bạch nghe vậy, mắt trắng đã sắp trợn ngược lên trời, anh coi như đã nhìn ra, Triệu An Bình phản đối, là vì nổi lòng tham, muốn độc chiếm viên tinh hạch cấp bốn kia, mà Hoắc Đình Ân phản đối, lại là vì không yên tâm để một mình Không Thanh mạo hiểm, muốn đi theo bảo hộ.

Hai người này, một người vô sỉ quang minh chính đại, một người bất công như lẽ đương nhiên, Địch Phi Bạch làm việc cùng hai người bọn họ, tim cũng mệt mười phần.

Thảo luận tới hơn nửa đêm, cuối cùng vẫn không thể đưa ra kết luận.

Địch Phi Bạch từ bỏ.

"Nếu thật sự không được, vậy chờ ngày mai hỏi qua ý kiến của bạn học Cố Không Thanh rồi tính tiếp."

Rốt cuộc, là căn cứ Thần Hi Cơ bọn họ mời bạn học Cố Không Thanh hỗ trợ giết tang thi cấp bốn, đối với việc lựa chọn đồng đội, bạn học Cố Không Thanh cũng nên có quyền quyết định mấu chốt mới phải.

Triệu An Bình và Hoắc Đình Ân cũng chưa nói chuyện, nhưng nhìn thần sắc hai người này, có vẻ đều đã hạ quyết tâm, không tính từ bỏ dễ dàng.

Địch Phi Bạch lười quản, đầu voi đuôi chuột kết thúc hội nghị lần này.

Trên thực tế, tới lúc này đây Địch Phi Bạch đã không tính ngăn trở Hoắc Đình Ân.

Trước đó Hoắc Đình Ân vẫn còn là dị năng giả hệ lôi cấp ba, dẫn đội đi giết tang thi cấp bốn, hệ số nguy hiểm quá cao, hơn nữa, tầm quan trọng của Hoắc Đình Ân đối với căn cứ Thần Hi Cơ không cần nói cũng biết, cho nên, dù về công hay về tư, Địch Phi Bạch cũng sẽ không đồng ý để Hoắc Đình Ân mạo hiểm.

Nhưng hiện tại tình huống đã khác, với sự trợ giúp của Không Thanh, Hoắc Đình Ân thuận lợi đột phá bình cảnh, trở thành dị năng giả hệ lôi cấp bốn, thực lực tăng lên rất nhiều, xác suất thành công giết tang thi cấp bốn cũng tăng cao.

Địch Phi Bạch tin tưởng, nếu hai dị năng giả cấp bốn Hoắc Đình Ân và Cố Không Thanh này hợp tác, giết một con tang thi cấp bốn, chắc chắn không phải là việc gì khó.

Còn phần Triệu An Bình, vẫn nên để bạn học Cố Không Thanh và Hoắc thiếu tự đi nhọc lòng đi.

Nhưng Địch Phi Bạch nằm mơ cũng không ngờ tới, Triệu An Bình thế mà sẽ cả gan làm loạn như vậy, biết Không Thanh rất có khả năng sẽ lựa chọn Hoắc Đình Ân, chứ không phải là gã, Triệu An Bình sợ tinh hạch cấp bốn gã thèm nhỏ dãi đã lâu cuối cùng rơi vào tay người khác, gã lại bỏ công dã tràng, dứt khoát thừa dịp những người khác chưa kịp phản ứng, suốt đêm triệu tập đồng đội, vội vàng rời khỏi căn cứ, chuẩn bị bí quá hoá liều, giành trước một bước giết tang thi cấp bốn, cướp lấy viên tinh hạch cấp bốn kia.

_____________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.