"Cố Không Thanh, cậu đừng trách tôi nhé, người không vì mình trời tru đất diệt, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Có trách thì chỉ có thể trách tự cậu xui xẻo, người có đồ tốt, lại chắn đường tôi, nếu cậu cũng như tôi, sau khi chết có thêm một cơ hội, vậy cậu cứ việc tới tìm tôi báo thù đi ha, tôi đợi." 
Vừa dứt lời, cửa sắt gần trong gang tấc đã bị người đóng lại từ bên ngoài, trong ngoài cánh cửa là hai thế giới sống chết hoàn toàn bất đồng. 
Không Thanh vừa mở mắt đã cảm nhận được mắt cá chân phải truyền tới một cơn đau thấu tim, đau đến nỗi mồ hôi cậu chảy đầy đầu, đừng nói đến dùng hết toàn lực phi chân chạy như điên, cho dù có đi bộ bằng tốc độ bình thường cũng sẽ làm cậu đau đớn khó nhịn, thân thể không vững, ngã xuống đất. 
Nhưng dù vậy Không Thanh vẫn không dễ dàng từ bỏ, lê bước chân nặng như chì, chưa từ bỏ ý định tiếp tục bước tới cửa sắt, cắn chặt răng dùng sức kéo, muốn mở ra cánh cửa sắt nom cũng không dày nặng này chạy ra ngoài. 
Đáng tiếc, mặc cho Không Thanh dùng hết sức bú sữa mẹ cánh cửa sắt không dày cũng chẳng nặng vẫn không chút sứt mẻ như cũ, Không Thanh chịu đựng đau đớn nơi mắt cá chân phải, dùng hết toàn lực, kết quả lại là tốn công vô ích. 
Sau một lúc lâu, Không Thanh từ bỏ, lưng tựa trên cửa sắt lớn, chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi bản thân kế tiếp nên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-tay-xe-hao-quang-vai-chinh/3372550/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.