Tuy ngoài miệng khuyên Phó Hồng Thái dù sao cũng phải thử xem nhưng thật ra chính bản thân Thiệu Nguyên Câu cũng không biết phải làm gì.
Không thể không thừa nhận, đối với ông chú không lớn hơn mình được bao nhiêu mà bối phận lại cao đến thái quá này, trong lòng Thiệu Nguyên Câu có hơi sợ.
Nếu không phải vì giúp Phó Hồng Thái sớm lên lịch sản xuất mũ thực tế ảo hơn chút, chính cậu cũng có thể lấy được mũ thực tế ảo của mình sớm thêm chút, chơi được con game thực tế ảo cậu nhóc vẫn luôn tâm niệm, thì cho dù có cho Thiệu Nguyên Câu thêm trăm lá gan, Thiệu Nguyên Câu cũng không muốn giao tiếp với ông chú bất cận nhân tình, nghiêm túc đến đáng sợ kia.
"Trước khi đi tìm ông chú của tao, để tao gọi cho ông bô tao trước cái đã, bảo ổng hẹn trước giúp tụi mình."
Đối mặt với ánh mắt khinh thường của Phó Hồng Thái, Thiệu Nguyên Câu thẳng sống lưng, lý không được khí cũng mạnh mà hư trương thanh thế: "Anh Phó, anh nhìn em thế làm chi? Xem thường ai đấy? Làm như lúc anh thấy chú nhỏ Phó chẳng giống chuột thấy mèo, hai anh em ta cùng cảnh ngộ, thằng tám lạng thằng nửa cân thôi, đừng có mà tổn thương nhau, chó chê mèo lắm lông dùm."
"Nhưng tao đâu có nhát như mày."
Cái gì mà chuột thấy mèo, đó là Thiệu Nguyên Câu, không phải mình.
Thiệu Nguyên Câu:...
Bực nha má, nhưng vẫn phải cười, ai bảo bây giờ mình không thể trêu, cũng chẳng dám chọc Phó Hồng Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-tay-xe-hao-quang-vai-chinh/2366305/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.