Phong Thất Nguyệtnghe đàn ông kia nói đúng tiếng Pháp. Lúc này tiếng Pháp tuy có ngườibiết, nhưng sẽ không nhiều. Thất Nguyệt sở dĩ biết tiếng Pháp là bởi vìngười trước kia nàng bảo vệ là Phong Uyển Uyển Phong gia người thừa kế,nhất định phải học tập ngôn ngữ cổ đại, đây là loại này truyền thừa củađại thế gia, tiếng Pháp chính là một cái trong số đó, Phong Thất Nguyệtngày ngày đi theo nghe, cũng sẽ biết.
”Ngươi khỏe, tiên sinh, có cần trợ giúp gì không?” Thất Nguyệt dùng tiếng Pháp tiến lên hỏi.
”Ồ, ta thượng đế, rốt cuộc có người có thể cùng ta trao đổi.” Người đàn ông hết sức kinh ngạc vui mừng nhìn Thất Nguyệt, liền muốn tiến lên ôm Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt né người lánh qua, ở trên đường chính cùng người ngoại quốc ôm chung một chỗ, danh tiếng cũng không tốt.
”Tiên sinh, ngươi gặp phải phiền toái sao?” Thất Nguyệt tránh thoát cái ôm của đối phương rồi hỏi tiếp.
Tay người đàn ông rơi vào khoảng không, ngay sau đó nghĩ đến nghe nói nữnhân Trung quốc đều rất xấu hổ, vì vậy áy náy cười một tiếng sau bất đắc dĩ nói “Ta xuống thuyền sau không đợi được người tới đón ta, vì vậyngồi lên xe của người này, để cho hắn mang ta đi ngân hàng Pháp, ai ngờhắn đem ta mang đến nơi này. Ta cùng hắn nói thế nào hắn cũng nghe không hiểu. Thượng đế a! Nếu như không phải là gặp phải tiểu thư xinh đẹp, ta có thể liền phải đầu đường xó chợ.” Người đàn ông có chút bướng bỉnhnhún vai.
Thất Nguyệt đem địa phương hắn muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-tan-cap-thu/2208748/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.